Cập nhật thông tin chi tiết về Vì Sao Ta Cứ Làm Mọi Cách Để Có Được Tình Yêu mới nhất trên website Kichcauhocvan.net. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Nhà Phật có nói một câu, Một tiếng khẩy móng tay có thể mang âm ba rung động đến vô lượng thế giới. Vạn vật có tính hấp dẫn lẫn nhau và nhờ duyên mà hiện tượng biểu hiện.
Nỗi Lo Sợ Khi Mái Đầu Không Còn Xanh
Có một con cá nhìn thấy miếng mồi và đớp lấy nó. Miếng mồi chưa kịp nuốt vào bụng thì cổ họng của nó đã mắc vào cần câu, cái đầu nhọn hoắc cắm sâu vào cổ họng, càng vùng vẫy, cái cần câu càng cắm sâu vào, nó đau đớn và máu túa ra. Con mồi có thể làm bằng con giun hay côn trùng nào đó, và bây giờ người ta còn làm mồi bằng plastic, nhìn miếng mồi plastic mà con cá tưởng là miếng mồi thiệt, đớp lấy và mắc câu.
Ái dục như một lưới sắt và nhốt người vào đó, cho nên ái dục là một thứ ngục tù kiên cố, hay cái cần câu có miếng mồi thơm ngon, như ăn vào thì mắc nghẹn, nuốt không được và tiêu hóa cũng không xong.
Người đời thường nói, trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa, nồi nào vung nấy, và người Tây phương dùng từ tâm lý hơn: Luật hấp dẫn (law of attraction). Con người có năng lượng cộng hưởng và chính năng lượng này nó hấp dẫn lẫn nhau. Miếng mồi hấp dẫn con cá, tình yêu hấp dẫn người trẻ và ái dục hấp dẫn người đam mê vào nó.
Nhà Phật có nói một câu, Một tiếng khẩy móng tay có thể mang âm ba rung động đến vô lượng thế giới. Vạn vật có tính hấp dẫn lẫn nhau và nhờ duyên mà hiện tượng biểu hiện. Người nam hấp dẫn người nữ bởi sự nam tính, bản lĩnh, rộng lượng, mạnh mẽ, sự khôi hài hay trí thông minh.
Người nữ hấp dẫn người nam bởi nữ tính, dịu dàng, kiên nhẫn, chịu đựng và lòng bao dung. Và các yếu tố khác nữa. Luật hấp dẫn như một luật tự nhiên của vũ trụ vậy, như vạn vật nương vào nhau mà sống. Có thể thay đổi tên gọi thành Luật Nương Tựa Nhau.
Kinh Tứ Niệm Xứ hướng dẫn về phương pháp quán cửu tưởng hay chín phép quán niệm về sự bất tịnh của thân thể, trong đó có phép quán 36 thể trược của con người, chẳng hạn như quán thân thể này bao gồm tóc, lông, móng, răng, da, thịt, gân, xương, tủy, thận, tim, gan, lá lách, hoành cách mạc, phổi, ruột, màng ruột, phân, mật, đàm, mỡ, mủ, máu, mồ hôi, nước mủ, nước tiểu, nước bọt, mỡ da, nước ở các khớp xương…
Quán thân bất tịnh để giảm bớt sự luyến ái vào thân. Không thấy rõ sự thật về thân thì người có khuynh hướng chiều chuộng thân nhiều quá, và khi thân bệ rạc, người sẽ buồn tủi về sự đớn đau của thân.
Đừng quá luyến ái và đừng quá đam mê vào thân vì xác thân này như một sát thủ. Nó đang chết từng ngày, từng giờ, từng một sát na vì nó nằm trong vòng vây của vô thường. Không phải vô thường là một sát thủ mà tự thân của xác thân có tính sát thủ. Nó giết chết cái thân của nó và nó làm tán loạn bất cứ người nào đam mê vào.
Nàng Kiều đẹp biết bao, nhưng cái đẹp đó lại không dành cho tình yêu chân thành, mà lại bị dòng đời đưa đẩy, vào những cuộc ngã giá, những cuộc mua bán đổi chác và những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. “Đã mang lấy nghiệp vào thân” thì có vẻ như nghiệp dẫn người đi, còn mang thân thì còn mang nghiệp, còn phải trả nghiệp.
Đức Phật đến cuối đời cũng phải trả nghiệp, ăn phải nấm độc và bệnh nặng, đến yếu sức đi. Với tâm niết bàn thì thân bệnh có xá gì. Khi tâm đã không luyến ái thì thân có bệnh tật hay khỏe mạnh, đẹp hay không đẹp cũng không luyến ái. Đừng tưởng sắc đẹp mới sinh luyến ái, sắc xấu vẫn gây luyến ái như thường, vì kẹt quá, vì cô đơn quá, nên luyến ái đại, hay chấp nhận để có cớ mà luyến ái.
Chí Phèo đâu có đẹp, Thị Nở đâu có đẹp vậy mà cũng có thời khắc mê đắm lẫn nhau và bát cháo hành là phương tiện tạo duyên cho hai người đến với nhau. Chí Phèo, một tên chuyên phá làng phá xóm, tinh thần cũng không bình thường gặp gỡ Thị Nở, một người không đại diện cho sắc đẹp nhưng vì sao lại có thể đến với nhau, điều gì khiến họ hấp dẫn nhau vậy?
Có thể hiểu họ là những người bị mọi người xa lánh và chỉ có hai người họ là không xa lánh nhau. Vì không xa lánh nhau nên họ tìm đến với nhau và họ chợt nhận ra là họ đang cần nhau. Không phải họ đến với nhau vì hình sắc bên ngoài mà vì thiếu thốn tình thương và trong phút chốc chợt nhận ra họ vẫn cần tình thương như bao người khác. Lúc này họ nhân ra điều gì đó dễ thương trong nhau.
Người có một nỗi lo sợ không nói ra nhưng người thường hay nghĩ về nó, đó là sợ già, sợ mái đầu không còn xanh. Nhưng còn có nỗi sợ khác là sợ người đời nói là bị ế, lớn tuổi sao chưa có gia đình, rồi người sợ ở giá, sợ sau này không sinh con đẻ cái được và đủ thứ sợ khác. Do sợ nên người muốn tìm kiếm để khỏa lấp nỗi sợ được xem là đang tấn công và dày vò tâm trí người. Người mường tượng về cô đơn trong hiện tại và lo lắng về cô đơn trong tương lai.
Một học trò của tôi cũng có tưởng tượng theo kiểu như vậy, như sau này tu tại gia, già nua, không gia đình và con cái bên cạnh, nếu bệnh tật thì lấy ai mà chăm sóc, nên ngồi buồn rồi tự khóc với tưởng tượng đang dằn xéo trong tâm. Đứa ướng tự đặt câu hỏi là nên làm gì để yêu thương người đậm sâu hơn mà thường đòi hỏi ngườihọc trò thứ hai cũng tưởng tượng, nhưng hơi khác một chút là tưởng tượng về thầy của mình.
Bây giờ thầy mình còn sống nên cậu nương tựa thầy, sau này thầy mất rồi hoặc nếu chẳng may thầy đi sớm thì không biết nương tựa ai nữa, cậu ngồi khóc, khóc với tưởng tượng của cậu. Có những lo sợ mà nguyên nhân do tưởng tượng mà ra. Ngay cả nỗi sợ bị miệng đời chê trách. Thấy bạn bè cùng trang lứa nườm nượp lên xe hoa, mà người vẫn còn ngồi đây, một mình ênh, phòng không chiếc bóng. Người bắt đầu lên kế hoạch tìm kiếm người yêu và làm đủ thứ chuyện để được yêu thương.
Vì sao mình làm đủ thứ chuyện để được chú ý và để được yêu thương, thậm chí người còn tranh giành nhau để được bày tỏ tình yêu. Người ít có xu h có thương mình không. Ví dụ như người hay hỏi Anh có yêu em không hay Em có yêu anh không mà ít khi hỏi Không biết mình thương người thiệt không. Tình yêu của thế gian tạo nội kết kinh khủng và người lên kế hoạch để tạo nội kết. Nội kết với ánh mắt, với mái tóc, với tính tình, với kinh nghiệm, với tình dục.
Có người nói vì chỉ thích mái tóc của cô ấy mà tôi phải cưới cả người đàn bà. Và sự thật là chúng ta khổ vì những nội kết đó. Chắc hẳn người còn nhớ câu chuyện về chàng Trương Chi và nàng Mỵ Nương, hai người có nội kết lẫn nhau về những đối tượng khác nhau của nhau.
Mỵ Nương, con của quan tể tưởng, một lần đứng bên cửa sổ nghe được tiếng sáo của Trương Chi từ bến đò vọng vào. Lần đầu tiên nghe tiếng sáo hay quá và ngày nào nàng cũng ra ngồi bên khung cửa để chờ nghe tiếng sáo đó. Bữa nào nghe được thì vui lắm và không nghe được thì buồn. Tâm trạng của nàng bị kẹt vào tiếng sáo và nó trở thành nội kết đối với nàng. Nàng tưởng tượng người thổi sáo ắt hẳn là một chàng trai khôi ngô tuấn tú mới có thể thổi một thứ âm thanh vi diệu và làm cho nàng thất điên bát đảo.
Nàng bệnh nặng vì tương tư về một hình ảnh không thực có. Đại phu khuyên quan tể tướng nên cho vời người thổi sáo vào để nàng diện kiến, may ra bệnh tình có thể thuyên giảm. Trương Chi, một chàng trai nghèo chèo đò kiếm sống, lần đầu tiên đi vào chốn sang trọng nên không tránh khỏi sự ngỡ ngàng. Nhưng khi Mỵ Nương vừa nhìn thấy Trương Chi thì đã phát hoảng, chàng không đẹp như nàng tưởng tượng mà lại rất xấu.
Bao nhiêu nội kết trong nàng tan biến hết. Chỉ tội nghiệp cho Trương Chi, từ thưở cha sinh mẹ đẻ tới giờ có bao giờ nhìn thấy ai xinh tươi đẹp đẽ như nàng tiểu thư con quan tể tướng và chàng trai này bắt đầu có nội kết với sắc đẹp của người còn gái kia.
Chàng trở về bến đò xưa, ngồi buổn tủi cho thân phận nghèo nàn xấu xí của mình và cất lên tiếng sáo ai oán. Ngày qua ngày cứ thế, nỗi buồn giết chết sức trẻ của chàng trai đến khi chàng qua đời. Người dân quanh đó mới hỏa táng chàng, nhưng nội kết sâu dày, nó ăn vào máu vào xương nên da thịt thì cháy hết còn xương thì đen lại, đóng thành cục.
Người dân biết tình cảnh của chàng nên dùng mớ xương đó làm thành ấm trà rồi dâng lên cho Mỵ Nương. Mỵ Nương nhìn ấm trà mà bật khóc, giọt nước mắt vừa rơi xuống, chạm vào ấm trà thì ấm trà mới bắt đầu tan ra. Câu chuyện cho thấy con người kẹt vào sắc và âm thanh mà sinh ra nội kết. Nội kết to như trái núi tạo ra nỗi đau, đến nỗi “đem xuống thuyền đài chưa tan”.
Những ham muốn không bao giờ dừng lại vì người chưa bao giờ thỏa mãn thực sự và nội kết phình to ra, có thể nói nội kết là sản phẩm của vô minh. Biết rằng hình sắc nàng Mỵ Nương không thể với tới được nhưng chàng Trương Chi không dứt ra được, khổ đau vì cái không thể dứt ra được và chết trong trạng thái như tức tưởi vậy.
Do không nhìn rõ tính chất như huyễn của hình sắc mà người có tư tưởng mê lầm, từ đó dẫn đến hành động mê lầm, đây gọi là vô minh duyên hành. Khi hai người nam nữ quan hệ tình dục, sự luyến ái hết sức cùng tột và nó làm cho duyên tiếp tục gặp gỡ nhau, và kiếp sau tiếp tục gặp gỡ nhau nữa. Suy nghĩ sai sự thật sẽ dẫn đến hành động sai sự thật, và nghiệp được tạo ra không như mong muốn.
Hành động có thể tốt, xấu hay trung tính nên nghiệp cũng có thể tốt, xấu hay trung tính. Người thành đạo thì không còn tạo nghiệp nữa, cho dù đó là nghiệp tốt hay trung tính, nhưng khi thành đạo mà vẫn còn mang thân thì vẫn phải trả nghiệp, sự thành hoại của tứ đại như là trả nghiệp vậy.
Nghiệp có thể đã tạo ra trong đời quá khứ nên vô minh biểu hiện lâu lắm rồi, có thể nói là từ vô thỉ và hành cũng từ vô thỉ nên vô minh trùng trùng điệp điệp nên hành cũng trùng trùng điệp điệp. Hành như đứa con dại khờ của vô minh và nghiệp xấu trổ ra do những hành động dại khờ của người, âu cũng là do không chịu điều tiết sự hiểu biết một cách đúng đắn.
Trong con người có phần “con”, có thể đem phần “con” này so sánh với vô minh, nếu phần con lấn lướt quá nhiều, hay vượt trội hơn các yếu tố khác, vô minh sẽ sâu dày và cái gọi là “thú tính” thống trị phần người. Hãy như con sư tử không sợ tiếng gầm thét của các loài thú. Sư tử là chúa tể sơn lâm, được xem như thủ lĩnh của núi rừng, tất cả các loài khác đều phải sợ. Khi nó gầm lên, tiếng gầm vang dội cả núi rừng, các loài thú khác co rúm lại mà bỏ chạy thật xa hoặc chui rúc vào hang sâu. Thầy Xá Lợi Phất cũng từng gầm lên tiếng rống sư tử. Tiếng sư tử của thầy là sự vững chãi trước sự vu khống và nhìn vào bản thân để thực tập kham nhẫn. Người tu như một con sư tử, không sợ tiếng gầm thét của những con thú ái dục hay những cơn dục ở trong thân tâm.
Đời sống lứa đôi lúc nào cũng đề cao hạnh thủy chung vì đó là phẩm chất cao đẹp của tình yêu và hôn nhân. Nhưng vì sao người ta lại ngoại tình, không giữ được giới hạnh, rồi tạo nghiệp tà dâm, sau đó phải chịu nhiều khổ đau? Có thể người không thấy hạnh phúc khi sống với người bạn đời do có những sự khác biệt, sĩ diện quá lớn và cố chấp trong việc giải quyết các vấn đề của gia đình. Suy nghĩ về một viễn cảnh gia đình tốt đẹp hơn, người vẽ ra một hình ảnh lí tưởng khác hay một gia đình lí tưởng khác và bắt đầu nuôi dưỡng cái cho là lí tưởng đó trong suy nghĩ.
Nguyên nhân khác của ngoại tình là sự nhàm chán, giống như ăn cơm hoài thì cũng thèm phở, thèm hủ tíu, hay ít nhất cũng là bún riêu hay bánh canh. Người ít tiền thì ăn hủ tíu gõ và người nhiều tiền thì ăn hủ tíu nam vang. Hôn nhân như một bộ đồ, mặc hoài sẽ sờn và rách đi, nên phải mua bộ đồ mới hay phải thay đổi quần áo thường xuyên. Hôn nhân không có sự làm mới thì người trong cuộc bỗng chốc phiền não, có thể nhất thời, vì ham muốn sự thay đổi theo kiểu thay đổi khẩu vị.
Hành động ngoại tình diễn ra, nhưng ai có ngờ đâu, nó chỉ là đam mê thoáng qua, mà kéo theo sau đó là đánh mất niềm tin lẫn nhau giữa vợ chồng rồi li dị, rồi con cái bơ vơ không ai chăm sóc và không còn chỗ nương tựa.
Sự thiếu tôn trọng lẫn nhau cũng làm cho người thất vọng đời sống hôn nhân. Chồng không tôn trọng vợ và vợ không tôn trọng chồng, ban đầu chưa cưới nhau, bao nhiêu lời ái ngữ tuôn ra, nhưng khi cưới nhau rồi thì bao nhiêu lời ác ngữ cứ bùng phát.
Suy nghĩ có tính khen chê và so sánh, như khen chê về bản lĩnh đàn ông hay khả năng tìm kiếm tài chính, rồi so sánh với các đàn ông khác khiến người đàn ông sĩ diện, đánh mất sự tôn trọng với vị hôn phối, và đổ vỡ trong gia đình tuôn ra như suối, không giải quyết được thì ngồi than sao hồi xưa cưới nhau chi rồi giờ khổ quá.
Câu chuyện về ngoại tình này cho thấy tất cả đều do vô minh, và mất chốt xâu xa là không chịu giữ giới, không bảo vệ tiết hạnh, không thực tập lắng nghe và ái ngữ, không biết chia sẻ để thấu hiểu và tùy theo hoàn cảnh mà có sự nhường nhịnh cũng như chuyển hóa những nỗi khổ niềm đau trong đời sống hôn nhân. Và hơn hết, người không chịu làm một con sư tử, không chịu gầm thét để đánh đuổi những con thú dữ đang gậm nhấm hạnh phúc gia đình.
Khi ba nghiệp thanh tịnh thì đó là bằng chứng cho vô minh thanh tịnh, tức là minh thường còn. Khi minh biểu hiện ra trong suy nghĩ có hiểu biết thì hành không còn nữa, người chấm dứt tạo tác từ suy nghĩ, hành động và lời nói. Rải ba nghiệp thanh tịnh là sự hiểu biết đúng đắn rải đi, rải tuệ giác hay rải năng lượng giải thoát. Một người quân tử chỉ gầm tiếng rống của sư tử khi cần thiết, không gầm theo kiểu của cây tre.
Cây tre trông có vẻ chắc chắn nhưng bên trong thì rỗng không. Có thể học tính kiên định của cây tre, dù gió mạnh quật cũng không ngã. Tuy nhiên sự thực tập cần có nội dung hơn là hình thức. Cây tre không có lõi, bên trong không tìm thấy lõi nên hình sắc hay hôn nhân cũng vậy, yêu thương thực lòng thì hôn nhân có nội dung bằng không thì nó chỉ là cây tre trông có vẻ hạnh phúc nhưng không hạnh phúc thực sự.
Người quân tử bảo vệ mình, bảo vệ gia đình và bảo vệ những người thân thương nên người luôn bảo hộ thân tâm, không để những cám dỗ có vẻ xanh tươi như cây tre nhưng rỗng tuếch ở bên trong khuất phục.
Sống chung dưới một mái nhà là một cái duyên rất lớn, nên khi còn gặp nhau, hãy trân quý sự có mặt của nhau, để mai này không còn gặp nhau nữa thì người sẽ không hối tiếc, không ngồi than thân trách phận sao người ấy rời bỏ người.
Khi dính vào nội kết
Tình yêu hết đường ra
Đến thân tâm ngây dại
Co quắp bãi tha ma.
Ai thân thiết ruột rà
Ai người dưng kẻ lạ
Khi mái đầu xanh mướt
Đã điểm tóc sương pha.
Ba nghiệp con thanh tịnh
Xin rải khắp mười phương
Nguyện chúng sinh khắp chốn
Hóa giải những đau thương.
Vì Sao Ta Cứ Làm Mọi Cách Để Có Được Tình Yêu?
Người đời thường nói, trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa, nồi nào vung nấy, và người Tây phương dùng từ tâm lý hơn: Luật hấp dẫn (law of attraction). Con người có năng lượng cộng hưởng và chính năng lượng này nó hấp dẫn lẫn nhau. Miếng mồi hấp dẫn con cá, tình yêu hấp dẫn người trẻ và ái dục hấp dẫn người đam mê vào nó.
Nhà Phật có nói một câu, Một tiếng khẩy móng tay có thể mang âm ba rung động đến vô lượng thế giới. Vạn vật có tính hấp dẫn lẫn nhau và nhờ duyên mà hiện tượng biểu hiện. Người nam hấp dẫn người nữ bởi sự nam tính, bản lĩnh, rộng lượng, mạnh mẽ, sự khôi hài hay trí thông minh.
Người nữ hấp dẫn người nam bởi nữ tính, dịu dàng, kiên nhẫn, chịu đựng và lòng bao dung. Và các yếu tố khác nữa. Luật hấp dẫn như một luật tự nhiên của vũ trụ vậy, như vạn vật nương vào nhau mà sống. Có thể thay đổi tên gọi thành Luật Nương Tựa Nhau.
Kinh Tứ Niệm Xứ hướng dẫn về phương pháp quán cửu tưởng hay chín phép quán niệm về sự bất tịnh của thân thể, trong đó có phép quán 36 thể trược của con người, chẳng hạn như quán thân thể này bao gồm tóc, lông, móng, răng, da, thịt, gân, xương, tủy, thận, tim, gan, lá lách, hoành cách mạc, phổi, ruột, màng ruột, phân, mật, đàm, mỡ, mủ, máu, mồ hôi, nước mủ, nước tiểu, nước bọt, mỡ da, nước ở các khớp xương…
Quán thân bất tịnh để giảm bớt sự luyến ái vào thân. Không thấy rõ sự thật về thân thì người có khuynh hướng chiều chuộng thân nhiều quá, và khi thân bệ rạc, người sẽ buồn tủi về sự đớn đau của thân.
Đừng quá luyến ái và đừng quá đam mê vào thân vì xác thân này như một sát thủ. Nó đang chết từng ngày, từng giờ, từng một sát na vì nó nằm trong vòng vây của vô thường. Không phải vô thường là một sát thủ mà tự thân của xác thân có tính sát thủ. Nó giết chết cái thân của nó và nó làm tán loạn bất cứ người nào đam mê vào.
Nàng Kiều đẹp biết bao, nhưng cái đẹp đó lại không dành cho tình yêu chân thành, mà lại bị dòng đời đưa đẩy, vào những cuộc ngã giá, những cuộc mua bán đổi chác và những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. “Đã mang lấy nghiệp vào thân” thì có vẻ như nghiệp dẫn người đi, còn mang thân thì còn mang nghiệp, còn phải trả nghiệp.
Đức Phật đến cuối đời cũng phải trả nghiệp, ăn phải nấm độc và bệnh nặng, đến yếu sức đi. Với tâm niết bàn thì thân bệnh có xá gì. Khi tâm đã không luyến ái thì thân có bệnh tật hay khỏe mạnh, đẹp hay không đẹp cũng không luyến ái. Đừng tưởng sắc đẹp mới sinh luyến ái, sắc xấu vẫn gây luyến ái như thường, vì kẹt quá, vì cô đơn quá, nên luyến ái đại, hay chấp nhận để có cớ mà luyến ái.
Chí Phèo đâu có đẹp, Thị Nở đâu có đẹp vậy mà cũng có thời khắc mê đắm lẫn nhau và bát cháo hành là phương tiện tạo duyên cho hai người đến với nhau. Chí Phèo, một tên chuyên phá làng phá xóm, tinh thần cũng không bình thường gặp gỡ Thị Nở, một người không đại diện cho sắc đẹp nhưng vì sao lại có thể đến với nhau, điều gì khiến họ hấp dẫn nhau vậy?
Có thể hiểu họ là những người bị mọi người xa lánh và chỉ có hai người họ là không xa lánh nhau. Vì không xa lánh nhau nên họ tìm đến với nhau và họ chợt nhận ra là họ đang cần nhau. Không phải họ đến với nhau vì hình sắc bên ngoài mà vì thiếu thốn tình thương và trong phút chốc chợt nhận ra họ vẫn cần tình thương như bao người khác. Lúc này họ nhân ra điều gì đó dễ thương trong nhau.
Người có một nỗi lo sợ không nói ra nhưng người thường hay nghĩ về nó, đó là sợ già, sợ mái đầu không còn xanh. Nhưng còn có nỗi sợ khác là sợ người đời nói là bị ế, lớn tuổi sao chưa có gia đình, rồi người sợ ở giá, sợ sau này không sinh con đẻ cái được và đủ thứ sợ khác. Do sợ nên người muốn tìm kiếm để khỏa lấp nỗi sợ được xem là đang tấn công và dày vò tâm trí người. Người mường tượng về cô đơn trong hiện tại và lo lắng về cô đơn trong tương lai.
Một học trò của tôi cũng có tưởng tượng theo kiểu như vậy, như sau này tu tại gia, già nua, không gia đình và con cái bên cạnh, nếu bệnh tật thì lấy ai mà chăm sóc, nên ngồi buồn rồi tự khóc với tưởng tượng đang dằn xéo trong tâm. Đứa ướng tự đặt câu hỏi là nên làm gì để yêu thương người đậm sâu hơn mà thường đòi hỏi ngườihọc trò thứ hai cũng tưởng tượng, nhưng hơi khác một chút là tưởng tượng về thầy của mình.
Bây giờ thầy mình còn sống nên cậu nương tựa thầy, sau này thầy mất rồi hoặc nếu chẳng may thầy đi sớm thì không biết nương tựa ai nữa, cậu ngồi khóc, khóc với tưởng tượng của cậu. Có những lo sợ mà nguyên nhân do tưởng tượng mà ra. Ngay cả nỗi sợ bị miệng đời chê trách. Thấy bạn bè cùng trang lứa nườm nượp lên xe hoa, mà người vẫn còn ngồi đây, một mình ênh, phòng không chiếc bóng. Người bắt đầu lên kế hoạch tìm kiếm người yêu và làm đủ thứ chuyện để được yêu thương.
Vì sao mình làm đủ thứ chuyện để được chú ý và để được yêu thương, thậm chí người còn tranh giành nhau để được bày tỏ tình yêu. Người ít có xu h có thương mình không. Ví dụ như người hay hỏi Anh có yêu em không hay Em có yêu anh không mà ít khi hỏi Không biết mình thương người thiệt không. Tình yêu của thế gian tạo nội kết kinh khủng và người lên kế hoạch để tạo nội kết. Nội kết với ánh mắt, với mái tóc, với tính tình, với kinh nghiệm, với tình dục.
Có người nói vì chỉ thích mái tóc của cô ấy mà tôi phải cưới cả người đàn bà. Và sự thật là chúng ta khổ vì những nội kết đó. Chắc hẳn người còn nhớ câu chuyện về chàng Trương Chi và nàng Mỵ Nương, hai người có nội kết lẫn nhau về những đối tượng khác nhau của nhau.
Mỵ Nương, con của quan tể tưởng, một lần đứng bên cửa sổ nghe được tiếng sáo của Trương Chi từ bến đò vọng vào. Lần đầu tiên nghe tiếng sáo hay quá và ngày nào nàng cũng ra ngồi bên khung cửa để chờ nghe tiếng sáo đó. Bữa nào nghe được thì vui lắm và không nghe được thì buồn. Tâm trạng của nàng bị kẹt vào tiếng sáo và nó trở thành nội kết đối với nàng. Nàng tưởng tượng người thổi sáo ắt hẳn là một chàng trai khôi ngô tuấn tú mới có thể thổi một thứ âm thanh vi diệu và làm cho nàng thất điên bát đảo.
Nàng bệnh nặng vì tương tư về một hình ảnh không thực có. Đại phu khuyên quan tể tướng nên cho vời người thổi sáo vào để nàng diện kiến, may ra bệnh tình có thể thuyên giảm. Trương Chi, một chàng trai nghèo chèo đò kiếm sống, lần đầu tiên đi vào chốn sang trọng nên không tránh khỏi sự ngỡ ngàng. Nhưng khi Mỵ Nương vừa nhìn thấy Trương Chi thì đã phát hoảng, chàng không đẹp như nàng tưởng tượng mà lại rất xấu.
Bao nhiêu nội kết trong nàng tan biến hết. Chỉ tội nghiệp cho Trương Chi, từ thưở cha sinh mẹ đẻ tới giờ có bao giờ nhìn thấy ai xinh tươi đẹp đẽ như nàng tiểu thư con quan tể tướng và chàng trai này bắt đầu có nội kết với sắc đẹp của người còn gái kia.
Chàng trở về bến đò xưa, ngồi buổn tủi cho thân phận nghèo nàn xấu xí của mình và cất lên tiếng sáo ai oán. Ngày qua ngày cứ thế, nỗi buồn giết chết sức trẻ của chàng trai đến khi chàng qua đời. Người dân quanh đó mới hỏa táng chàng, nhưng nội kết sâu dày, nó ăn vào máu vào xương nên da thịt thì cháy hết còn xương thì đen lại, đóng thành cục.
Người dân biết tình cảnh của chàng nên dùng mớ xương đó làm thành ấm trà rồi dâng lên cho Mỵ Nương. Mỵ Nương nhìn ấm trà mà bật khóc, giọt nước mắt vừa rơi xuống, chạm vào ấm trà thì ấm trà mới bắt đầu tan ra. Câu chuyện cho thấy con người kẹt vào sắc và âm thanh mà sinh ra nội kết. Nội kết to như trái núi tạo ra nỗi đau, đến nỗi “đem xuống thuyền đài chưa tan”.
Những ham muốn không bao giờ dừng lại vì người chưa bao giờ thỏa mãn thực sự và nội kết phình to ra, có thể nói nội kết là sản phẩm của vô minh. Biết rằng hình sắc nàng Mỵ Nương không thể với tới được nhưng chàng Trương Chi không dứt ra được, khổ đau vì cái không thể dứt ra được và chết trong trạng thái như tức tưởi vậy.
Do không nhìn rõ tính chất như huyễn của hình sắc mà người có tư tưởng mê lầm, từ đó dẫn đến hành động mê lầm, đây gọi là vô minh duyên hành. Khi hai người nam nữ quan hệ tình dục, sự luyến ái hết sức cùng tột và nó làm cho duyên tiếp tục gặp gỡ nhau, và kiếp sau tiếp tục gặp gỡ nhau nữa. Suy nghĩ sai sự thật sẽ dẫn đến hành động sai sự thật, và nghiệp được tạo ra không như mong muốn.
Hành động có thể tốt, xấu hay trung tính nên nghiệp cũng có thể tốt, xấu hay trung tính. Người thành đạo thì không còn tạo nghiệp nữa, cho dù đó là nghiệp tốt hay trung tính, nhưng khi thành đạo mà vẫn còn mang thân thì vẫn phải trả nghiệp, sự thành hoại của tứ đại như là trả nghiệp vậy.
Nghiệp có thể đã tạo ra trong đời quá khứ nên vô minh biểu hiện lâu lắm rồi, có thể nói là từ vô thỉ và hành cũng từ vô thỉ nên vô minh trùng trùng điệp điệp nên hành cũng trùng trùng điệp điệp. Hành như đứa con dại khờ của vô minh và nghiệp xấu trổ ra do những hành động dại khờ của người, âu cũng là do không chịu điều tiết sự hiểu biết một cách đúng đắn.
Trong con người có phần “con”, có thể đem phần “con” này so sánh với vô minh, nếu phần con lấn lướt quá nhiều, hay vượt trội hơn các yếu tố khác, vô minh sẽ sâu dày và cái gọi là “thú tính” thống trị phần người. Hãy như con sư tử không sợ tiếng gầm thét của các loài thú. Sư tử là chúa tể sơn lâm, được xem như thủ lĩnh của núi rừng, tất cả các loài khác đều phải sợ. Khi nó gầm lên, tiếng gầm vang dội cả núi rừng, các loài thú khác co rúm lại mà bỏ chạy thật xa hoặc chui rúc vào hang sâu. Thầy Xá Lợi Phất cũng từng gầm lên tiếng rống sư tử. Tiếng sư tử của thầy là sự vững chãi trước sự vu khống và nhìn vào bản thân để thực tập kham nhẫn. Người tu như một con sư tử, không sợ tiếng gầm thét của những con thú ái dục hay những cơn dục ở trong thân tâm.
Đời sống lứa đôi lúc nào cũng đề cao hạnh thủy chung vì đó là phẩm chất cao đẹp của tình yêu và hôn nhân. Nhưng vì sao người ta lại ngoại tình, không giữ được giới hạnh, rồi tạo nghiệp tà dâm, sau đó phải chịu nhiều khổ đau? Có thể người không thấy hạnh phúc khi sống với người bạn đời do có những sự khác biệt, sĩ diện quá lớn và cố chấp trong việc giải quyết các vấn đề của gia đình. Suy nghĩ về một viễn cảnh gia đình tốt đẹp hơn, người vẽ ra một hình ảnh lí tưởng khác hay một gia đình lí tưởng khác và bắt đầu nuôi dưỡng cái cho là lí tưởng đó trong suy nghĩ.
Nguyên nhân khác của ngoại tình là sự nhàm chán, giống như ăn cơm hoài thì cũng thèm phở, thèm hủ tíu, hay ít nhất cũng là bún riêu hay bánh canh. Người ít tiền thì ăn hủ tíu gõ và người nhiều tiền thì ăn hủ tíu nam vang. Hôn nhân như một bộ đồ, mặc hoài sẽ sờn và rách đi, nên phải mua bộ đồ mới hay phải thay đổi quần áo thường xuyên. Hôn nhân không có sự làm mới thì người trong cuộc bỗng chốc phiền não, có thể nhất thời, vì ham muốn sự thay đổi theo kiểu thay đổi khẩu vị.
Hành động ngoại tình diễn ra, nhưng ai có ngờ đâu, nó chỉ là đam mê thoáng qua, mà kéo theo sau đó là đánh mất niềm tin lẫn nhau giữa vợ chồng, rồi li dị, rồi con cái bơ vơ không ai chăm sóc và không còn chỗ nương tựa.
Sự thiếu tôn trọng lẫn nhau cũng làm cho người thất vọng đời sống hôn nhân. Chồng không tôn trọng vợ và vợ không tôn trọng chồng, ban đầu chưa cưới nhau, bao nhiêu lời ái ngữ tuôn ra, nhưng khi cưới nhau rồi thì bao nhiêu lời ác ngữ cứ bùng phát.
Suy nghĩ có tính khen chê và so sánh, như khen chê về bản lĩnh đàn ông hay khả năng tìm kiếm tài chính, rồi so sánh với các đàn ông khác khiến người đàn ông sĩ diện, đánh mất sự tôn trọng với vị hôn phối, và đổ vỡ trong gia đình tuôn ra như suối, không giải quyết được thì ngồi than sao hồi xưa cưới nhau chi rồi giờ khổ quá.
Câu chuyện về ngoại tình này cho thấy tất cả đều do vô minh, và mất chốt xâu xa là không chịu giữ giới, không bảo vệ tiết hạnh, không thực tập lắng nghe và ái ngữ, không biết chia sẻ để thấu hiểu và tùy theo hoàn cảnh mà có sự nhường nhịnh cũng như chuyển hóa những nỗi khổ niềm đau trong đời sống hôn nhân. Và hơn hết, người không chịu làm một con sư tử, không chịu gầm thét để đánh đuổi những con thú dữ đang gậm nhấm hạnh phúc gia đình.
Khi ba nghiệp thanh tịnh thì đó là bằng chứng cho vô minh thanh tịnh, tức là minh thường còn. Khi minh biểu hiện ra trong suy nghĩ có hiểu biết thì hành không còn nữa, người chấm dứt tạo tác từ suy nghĩ, hành động và lời nói. Rải ba nghiệp thanh tịnh là sự hiểu biết đúng đắn rải đi, rải tuệ giác hay rải năng lượng giải thoát. Một người quân tử chỉ gầm tiếng rống của sư tử khi cần thiết, không gầm theo kiểu của cây tre.
Cây tre trông có vẻ chắc chắn nhưng bên trong thì rỗng không. Có thể học tính kiên định của cây tre, dù gió mạnh quật cũng không ngã. Tuy nhiên sự thực tập cần có nội dung hơn là hình thức. Cây tre không có lõi, bên trong không tìm thấy lõi nên hình sắc hay hôn nhân cũng vậy, yêu thương thực lòng thì hôn nhân có nội dung bằng không thì nó chỉ là cây tre trông có vẻ hạnh phúc nhưng không hạnh phúc thực sự.
Người quân tử bảo vệ mình, bảo vệ gia đình và bảo vệ những người thân thương nên người luôn bảo hộ thân tâm, không để những cám dỗ có vẻ xanh tươi như cây tre nhưng rỗng tuếch ở bên trong khuất phục.
Sống chung dưới một mái nhà là một cái duyên rất lớn, nên khi còn gặp nhau, hãy trân quý sự có mặt của nhau, để mai này không còn gặp nhau nữa thì người sẽ không hối tiếc, không ngồi than thân trách phận sao người ấy rời bỏ người.
Hãy Cứ Yêu Hết Mình Hôm Nay, Sao Biết Được Ngày Mai Ta Mất Nhau Lúc Nào
Sự hoàn hảo trong cuộc sống là xa xỉ, nên hãy dành tất cả sức lực để yêu. Và bạn biết không? Cách để “trả thù đời” tốt nhất chính là hãy thật đẹp, thật vui tươi, thật hạnh phúc. Cho nên chẳng ngoa khi nói tình yêu là mặc kệ tất cả.
Có quá nhiều lần trong cuộc đời chúng ta làm sai, và vì còn trẻ nên ta không quá sợ hãi với những sai lầm đó. Tất cả dường như đều trở nên dễ dàng khi thời gian còn nhiều, chúng ta thảnh thơi, và chúng ta suy nghĩ thật kỹ càng.
Với tình yêu cũng vậy, trước khi yêu một ai đó, tôi hay bạn đều nghĩ về việc họ là ai, có thể làm cho chúng ta hạnh phúc hay không? Hoặc như chúng ta có hợp với người đó hay không? Quá khứ của họ là gì? Mọi câu hỏi đều sẽ được đặt ra và bắt ép chúng ta phải trả lời cho bằng hết. Nhưng đến khi trả lời, thì người đó cũng đã ở bên một người khác.
Có thể bạn cho rằng việc cẩn thận trong tình yêu là một điều cần thiết, nhưng tình yêu nhiều khi chẳng cần chắc chắn đến vậy. Vì mỗi phút yêu thương đều rất ngắn ngủi, cho nên khi ta càng mất thời gian vào những thứ ngoài lề, thì càng sao nhãng chuyện bồi đắp tình cảm cho người ấy.
Thời gian có thể là vô tận với tự nhiên, nhưng với con người nó là hữu hạn. Mà mỗi tình yêu, chỉ nở rộ ở một mức nhất định. Hãy cứ tưởng tượng, nếu bạn mất thời gian chọn hoa, tỉa cành, cắt lá sao cho thật đẹp, nhưng quên tưới nước cho chúng thì cuối cùng thứ bạn nhận được cũng chỉ là một đoá hoa tàn úa.
Những nỗi lo lắng sẽ luôn ghé đến khi ta yêu nhau. Ở bên một người nhưng lòng lại hướng về một kết cục xấu. Đừng sợ, đó là điều bình thường. Bởi khi chúng ta càng có được hạnh phúc, ta càng lo sợ một ngày nó sẽ mất đi. Nhưng nếu như bạn biết rằng, một ngày nào đó tình yêu sẽ tan biến và chúng ta sẽ đau khổ, vậy thì sao không tận hưởng phút giây hạnh phúc lúc này? Tận hưởng hết thì sau khi nó mất đi mới chẳng hối hận.
Tình yêu là hết mình, là một người nói rằng sẽ làm tất cả để có được người ấy. Sống thật với bản thân, luôn biết mình cần gì mà hướng đến. Có một câu chuyện thế này: Cô ta đã yêu đơn phương anh từ lâu, nhưng thiết nghĩ nếu không nói thì có thể cả đời anh ấy cũng không biết được. Nên thà đau một lần vì bị từ chối còn hơn là cứ day dứt tiếc nuối suốt cả đời. Chúng ta đều không thích điều đó, nên hãy yêu hết mình, sống hết mình vì bản thân.
Tình yêu là liều lĩnh. Vượt qua mọi rào cản dù nó lớn thế nào. Nỗi sợ hãi đau thương ư? Sẽ chẳng là gì cả nếu ta yêu bạt mạng không điểm dừng. Đau sẽ vẫn đau, nhưng ta biết bản thân đã làm hết tất cả mọi thứ và thử tất cả mọi cách. Có thể bạn đang tự nói rằng nếu yêu không có đường lui là ngu ngốc, đúng thế, thật sự ngu ngốc. Chúng ta đã trưởng thành, nên chúng ta tự biết đâu là nguy hiểm, đâu là an toàn. Đó chính là cảm giác người ấy dành cho chúng ta.
Mỗi người đều có một nỗi sợ trong tình yêu. Đó không hẳn là sợ chia ly, mà nhiều khi là sợ gia đình, sợ xã hội dị nghị, sợ người ta nói tình yêu của mình, sợ bị đem ra so sánh… Hãy thử một lần vứt bỏ tất cả và chỉ yêu thôi. Đừng quan tâm gì đến họ, vì chúng ta chẳng làm vừa lòng nổi một ai chứ đừng nói là cả thế giới. Sự hoàn hảo trong cuộc sống là xa xỉ, nên hãy dành tất cả sức lực để yêu. Và bạn biết không? Cách để “trả thù đời” tốt nhất chính là hãy thật đẹp, thật vui tươi, thật hạnh phúc. Cho nên chẳng ngoa khi nói tình yêu là mặc kệ tất cả.
Yêu khi mình còn thở, yêu khi mình còn khoẻ, yêu khi mình còn đẹp. Cùng người ấy đi đến tận cùng thế giới, tưởng tượng những điều tuyệt diệu nhất. Hãy cứ hứa với nhau những điều viển vông, cứ đưa nhau lên đến tận cùng mây xanh. Chẳng lẽ vì thấy bạn yêu quá say đắm, mà có người sẽ gàn bạn lại và nói rằng: Ngày mai bạn sẽ chia tay? Không một ai. Kể cả những người thân thuộc nhất.
Nếu bạn đang có một tình yêu đẹp, thì cứ yêu thôi. Khi bạn tin tưởng vào nó là lúc bạn mạnh mẽ nhất. Hạnh phúc thì ai cũng muốn có, nhưng đã ai thật sự cố gắng hay họ đã bị đánh gục từ ngay khi vừa mới chớm có được? Bằng sự sợ hãi về một đau khổ tưởng tượng, chúng ta đang càng ngày càng rút cạn đi sự lãng mạn và yêu thương. Mà chính lãng mạn, yêu thương, lại là thứ để nuôi sống tình yêu.
Vứt tất cả những điều gàn dở đó đi, hãy chạy đến bên anh ấy và nói rằng: “Em yêu anh”. Tôi biết có nhiều người không nói câu ấy vì sợ mình sẽ là người thua cuộc hoặc sợ người ta nghĩ mình yêu họ nhiều hơn. Tại sao ta lại sợ khi bộc lộ cho nhau biết điều tốt đẹp nhỉ? Thật ngốc nghếch.
Sẽ đến lúc chúng ta chẳng ai nói được điều gì nữa, im lặng chìm khuất vào bóng tối. Bạn cảm thấy tình yêu này đáng bị như vậy sao?
Theo Thanh Nhã (Khám Phá)
Vì Sao Người Ta Chia Tay?
Trong quyển sách Trên cả giàu có, tác giả Alexander Green có những cái nhìn rất hay về sự giàu có và những thứ trên cả giàu có. Giàu có mang lại sự tự do và hạnh phúc rất nhiều, vậy nhưng trên cả giàu có, để tạo ra cuộc sống viên mãn thì đó là điều gì? Tác giả chỉ ra một nghiên cứu lớn tại Mỹ – kéo dài vài chục năm, với một nhóm đông người, từ khi họ còn trẻ cho đến khi họ già, và thậm chí qua đời. Đây là một nghiên cứu lớn và công phu đến nỗi ê kíp nghiên cứu, không chỉ là trong một thế hệ. Nó kéo dài hàng chục năm trời. Và cuối cùng, họ thống kê, tìm ra điểm chung – giữa những người viên mãn nhất ấy, có người trở thành tổng thống Mỹ, có người là thống đốc bang, có người là kĩ sư, có người làm công chức bình thường,.. Kì lạ thay, đó không phải là tiền bạc, đó cũng không phải là sự nghiệp, đó cũng không phải là sức khỏe, đó cũng không phải là có cái gì đó để đời,.. Mà thứ tạo nên cuộc sống viên mãn nhất: đó là họ có được những mối quan hệ chất lượng nhất. Đằng sau công trình nghiên cứu công phu đó, ta rút ra được điều gì? Những người xung quanh ta, ảnh hưởng cực kì nhiều đến cuộc đời của ta. Vì thế, lựa chọn những mối quan hệ – đặc biệt là mối quan hệ như người yêu, bạn đời – phải là một sự lựa chọn cẩn trọng. Bởi nếu không, cái giá phải trả rất lớn.
THÀ ĐỘC THÂN MÀ HẠNH PHÚC CÒN HƠN YÊU (HOẶC CÓ VỢ CHỒNG) NHƯNG ĐAU KHỔ
Về tâm lý, con người ta có tâm lý bầy đàn, tức làm theo số đông. “Đến tuổi” là phải lo lấy vợ lấy chồng, không có thì sợ người ta nói nọ nói kia. Thành ra tâm lý phụ huynh như vậy dẫn đến việc cứ hay giục con cái lấy vợ lấy chồng khi con cái mình đến tuổi. Quá tuổi, nhiều khi cứ mai mối đại, cứ cưới cho không bị dán cái nhãn mác là ế. Còn giới trẻ thì sao? Giả sử 4 bạn nữ chơi với nhau, 3 người có “gấu” – chẳng mấy chốc, người còn lại cũng “phải” có gấu – để bản thân bớt “lạc loài”. Nhưng sự thật: việc chọn đại, chọn bừa, phó mặc cuộc sống,.. dẫn đến chọn nhầm làm người ta đau khổ hơn nhiều vì những mâu thuẫn sẽ nhanh phát sinh sau đó, hơn là một cuộc sống độc thân nhưng mọi thứ vẫn đang nằm trong sự kiểm soát của chính mình: cuộc sống, những người bạn, việc học tập, công việc, gia đình, tài chính, sở thích. Cho nên, không được vì cảm xúc nhất thời mà quyết định vội vàng, chuyện gì cũng cứ bình tĩnh.
VÌ SAO CON NGƯỜI TA CHIA TAY?
Như đã nói ở trên, phần dưới đưa ra các góc nhìn tâm lý, để chúng ta có cái nhìn đa chiều và tỉnh táo hơn.
Sẽ không còn cảnh ” Một mái nhà tranh hai trái tim vàng” – tình yêu cần phải đáp ứng được cả nhu cầu về thực tế. Hôn nhân nếu có thì bài toán kinh tế lại càng trở nên quan trọng. Vật chất giúp giải quyết được phần lớn các vấn đề cơ bản – và cũng là nguyên nhân của phần nhiều mâu thuẫn. Tuy nhiên, vật chất lại cũng không phải là yếu tố quyết định được hạnh phúc. Nếu đến với nhau chỉ vì tiền, thì rất có thể chia tay nhau cũng vì tiền. Kinh tế là điều kiện cơ bản, nhưng nó không là điều kiện đủ.
Khi yêu, tâm lý sở hữu là tâm lý khó tránh khỏi, đó là tâm lý chung của con người. Người mình yêu, là người mang đến cho mình những cảm xúc mà người khác không mang lại được. Và hình như, người đó phải thuộc về mình, thuộc về thế giới của mình. Đi đâu, làm gì, … mình cũng phải biết. Nhưng ở trong cuộc sống này, chẳng có ai là thuộc về ai mãi mãi cả, và chẳng có ai có quyền sở hữu ai cả. Ai cũng có cuộc sống riêng của mỗi người, ai cũng có một thế giới riêng của họ. Tình yêu, là một trải nghiệm đặc biệt – nhưng mỗi người vẫn còn đó công việc, những người bạn, gia đình, sở thích riêng. Càng tâm lý sở hữu (đôi khi là chiếm hữu), tình yêu càng chóng tàn khi người còn lại cảm thấy mình bị kiểm soát.
3. CỎ HÀNG XÓM LUÔN XANH HƠN CỎ NHÀ MÌNH
Tâm lý con người là “cả thèm chóng chán”. Người yêu có thể xinh, có thể đẹp trai – nhưng làm gì có cái xinh, đẹp trai nào hấp dẫn mãi mãi. Rượu nhạt uống mãi cũng say, lời hay nói mãi cũng nhàm. Gặp nhau nhiều, bên nhau nhiều thì tự nhiên cái xinh ấy, đẹp trai ấy cũng trở nên bình thường. Mới đến với nhau, thì ấn tượng nhau bởi cái tốt, cái hay. Nhưng con người nào ai hoàn hảo, tiếp xúc với nhau nhiều thì nhìn thấy nhiều điểm xấu của nhau dần xuất hiện. Và đây là lúc, “sự so sánh” dẫn đến chia tay. Thấy người khác xinh hơn, đẹp trai hơn, thấy người ta cái này hơn, cái kia hơn so với người yêu mình. Nhưng chính những người ấy, đâu có biết rằng – khi bước sang nhà hàng xóm, lúc ấy lại thấy cỏ nhà mình xanh hơn. Cho nên, muốn yêu nhau lâu dài, thì phải hiểu tâm lý “Cỏ hàng xóm có khi còn không xanh bằng cỏ nhà mình”.
Phần nhiều là mối tình đầu – và phần lớn là chia tay. Dĩ nhiên, các bạn trẻ nếu đang trẻ và đang có mối tình đầu, khi đọc đến đây thì làm ơn “bớt phán xét”. Vẫn luôn có ngoại lệ, nhưng nhìn ở xác suất thống kê thì tỉ lệ này cực kì cực kì nhỏ. Lý giải ở góc nhìn tâm lý như sau, có hai lý do chính: thứ nhất tình yêu sét đánh thường là thứ tình yêu xuất hiện ở người trẻ – khi mà con người ta khả năng ra quyết định phụ thuộc vào cảm xúc và góc nhìn hẹp chứ chưa nhìn xa, nhìn bằng biến số chứ chưa nhìn bằng hàm số. Yêu vì thấy có tài này hay, yêu vì có nét này đẹp,.. nhưng còn trẻ và cũng còn ít kinh nghiệm nên yêu nhau một thời gian là thấy có quá nhiều thứ chưa hợp nhau. Lý do thứ hai, “bạo phát bạo tàn” – đây là tâm lý. Cái gì nhanh đến thì cũng nhanh đi. Khi yêu tình yêu sét đánh, người ta chưa có đủ thông tin về nhau – như dẫn chứng ở trên là nhìn bằng biến số chứ không nhìn tổng thể. Các cụ chẳng bảo ” Nằm lâu mới biết đêm dài, chơi lâu mới biết người là cố nhân“. Chỉ có thời gian, mới có thể đưa ra câu trả lời. Khi chưa đủ thông tin mà vội quyết định, vội yêu nhau – dĩ nhiên sẽ càng chưa hiểu gì nhiều về nhau – đến nhanh bằng cảm xúc thì cũng chẳng mấy chốc đi nhanh cũng vì không chịu được nhau.
CÁI KHÓ NHẤT TRONG TÌNH YÊU? CHẤP NHẬN VÀ YÊU THƯƠNG – CHUYỆN CÁI BÓNG
Đây là một câu chuyện mà nhiều người không còn xa lạ. Chuyện kể về hai vợ chồng ngày xưa, tuy mới cưới nhau chưa được bao lâu thì người chồng phải lên đường ra trận đi chiến tranh. Vài năm sau, ngày chiến tranh kết thúc, người chồng trở về mang theo bao nỗi niềm, hạnh phúc. Mừng vì gặp lại người vợ sau bao xa cách, mừng hơn là bởi vì bây giờ trở về nhà, mình đã trở thành cha khi có đứa con trai đầu lòng. Theo phong tục, khi trở về người chồng bảo người vợ ra chợ mua đồ để về nhà thắp nén hương cho tổ tiên. Lúc người vợ đi chợ, cũng là khi người chồng đến bên đứa con trai của mình. Nhưng kì lạ thay, nó lại bảo “Ông không phải là cha tôi“. Sững sờ và ngạc nhiên, người chồng hỏi đứa bé ” Tại sao lại vậy?“. Nó bảo “Cha tôi là người thường xuất hiện hàng đêm, cùng với mẹ tôi. Mẹ tôi nằm thì cha tôi cũng nằm, mẹ tôi ngồi thì cha tôi cũng ngồi, mẹ tôi khóc thì cha tôi cũng khóc”. Bàng hoàng với điều này, khi người vợ trở về – người chồng thấy rằng trái tim mình bị tổn thương sâu sắc vì người vợ phản bội. Người chồng đã không thèm nhìn mặt vợ. Người vợ hết sức ngạc nhiên, cũng đau lòng. Nhưng người chồng nhất quyết không nói điều gì. Và rồi, người chồng bỏ nhà đi, tìm đến quán rượu. Mãi đến hôm sau, người ta báo tin rằng người vợ vì quá đau lòng, không hiểu vì sao chồng mình lại đột ngột đối xử với mình như vậy, đã trẫm mình xuống một dòng sông. Người chồng nghe tin quay trở về, thì đã quá muộn. Đêm hôm ấy, đau lòng ngồi bên cạnh đứa bé, bỗng đứa bé nói ” Cha tôi kia kìa, ông ấy đến đó”, thế rồi nó chỉ tay vào cái bóng trên tường. Hóa ra, bao năm người chồng xa cách, hàng đêm người vợ nhớ người chồng. Có bao đêm khóc vì nỗi nhớ. Và chỉ cho đứa con vào cái bóng, rằng đó là cha con, để nguôi đi nỗi nhớ.
Ở đây, người chồng thiếu sự chấp nhận người vợ và vội vàng ra quyết định. Người chồng hoàn toàn có thể hỏi vợ ” Rằng anh thấy con nói như này, em có thể giải thích cho anh vì sao không?” Ở đây, người vợ cũng thiếu sự chấp nhận người chồng khi thấy người chồng thay đổi thái độ với mình, mà mình lại vội vàng ra quyết định là kết liễu cuộc đời. Người vợ cũng hoàn toàn có thể hỏi chồng ” Điều gì khiến anh thay đổi thái độ như vậy?“. Con người ta trong cuộc sống, thường dễ phán xét hơn là chấp nhận nhau. Không một ai là hoàn hảo, ai cũng sẽ có những cái sai lầm. Thế nên, nếu chúng ta bớt phán xét để chấp nhận và yêu thương nhau nhiều hơn thì cuộc sống này sẽ ý nghĩa hơn rất nhiều. Trong tình yêu, nếu thiếu đi sự chấp nhận, đến một lúc nào đó vô tình người ta trở thành chịu đựng nhau. Nhưng đến với nhau không phải để chịu đựng nhau mà đến với nhau là để yêu thương nhau.
CÓ HIỂU THỰC SỰ MỚI BIẾT CÁCH YÊU
Hiểu mình – hiểu người, đó mới là điều quan trọng. Hiểu người thật khó. Họ sống mười mấy, hai mấy năm cuộc đời. Bao nhiêu chuyện trong quá khứ, bao nhiêu kí ức, bao nhiêu nỗi niềm, bao nhiêu trải nghiệm. Làm sao để dễ dàng hiểu được họ. Bản thân ta cũng thế, con người ta cứ nghĩ là mình sao mình lại không hiểu? Nhưng kì thật, tâm tính, giá trị bản thân, mạnh yếu, tốt xấu, nếu không chịu khó đào sâu suy nghĩ, chiêm nghiệm thì sao mà hiểu được. Vậy, để đến với tình yêu lâu dài, trước hết phải là một người bạn của nhau. Là bạn, có nghĩa là chia sẻ buồn vui, chia sẻ trải nghiệm, chia sẻ khó khăn, … sau đó mới có thể tiến lên những nấc thang mới.
Không chỉ hiểu mình, hiểu người – mà xa hơn, còn phải là thấu hiểu tâm lý. Dĩ nhiên, đưa ra bất kì góc nhìn nào, cũng có thể sẽ có những điểm chủ quan. Vì vậy, bài viết chỉ đưa ra một vài điểm suy ngẫm, đây là tâm lý – phần còn lại là tùy nơi người đọc. Đối với đàn ông, thì hãy nhớ điều sau: “Người phụ nữ chỉ thực sự yêu những người mà họ kính phục “. Còn đối với phụ nữ, thì đừng quên điều này: ” Đối với phụ nữ, tình yêu là tất cả cuộc sống nhưng đối với đàn ông, tình yêu chỉ là một phần quan trọng trong cuộc sống “.
Thông thường, tình yêu thường đến khi hội tụ đủ 3 yếu tố: sự ngưỡng mộ về trí tuệ, sự đồng cảm về tâm hồn và sự rung động về thể xác. Nếu chỉ có sự ngưỡng mộ về trí tuệ, nó nảy sinh ra sự tôn trọng. Nếu chỉ có sự đồng cảm về tâm hồn, đó là bạn tri kỉ. Nếu chỉ có sự rung động về thể xác, đó là người tình. Càng trẻ thì người ta bị cuốn hút bởi thể xác càng nhiều, nhưng càng đi đường dài thì sự hiểu nhau – tức đồng điệu tâm hồn lại càng quan trọng.
Khép lại bài viết bằng một vài dẫn chứng để minh họa cho ví dụ vừa rồi. Khi người ta còn trẻ, người ta hay có cái nhìn theo biến số, mà ít nhìn được tổng thể. Ví dụ, sẽ dễ đến với nhau vì một cái răng khểnh, vì chơi đàn guitar hay, vì giọng nói dễ thương, vì mái tóc mềm mại,.. Hàm răng, mái tóc, tài lẻ, giọng nói,… đó là biến số. Đã là biến số thì dĩ nhiên, không sống mãi với thời gian. Nhưng tâm hồn, và tính cách – là thứ mà người đời thường bảo “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”
*Bài viết độc quyền tại Tâm lý học ứng dụng
https://tamly.blog/audio-2-vi-sao-nguoi-ta-chia-tay-tinh-yeu-duoi-goc-nhin-tam-ly/
[ ]
Bạn đang xem bài viết Vì Sao Ta Cứ Làm Mọi Cách Để Có Được Tình Yêu trên website Kichcauhocvan.net. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!