Xem Nhiều 3/2023 #️ Tư Cách Để Yêu Anh # Top 12 Trend | Kichcauhocvan.net

Xem Nhiều 3/2023 # Tư Cách Để Yêu Anh # Top 12 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Tư Cách Để Yêu Anh mới nhất trên website Kichcauhocvan.net. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Cánh cửa phòng khu chung cư vừa hé mở,

Thành Khải sải những bước dài vào trong.

– Thành Khải…

Vòng tay ấm nóng ôm trọn lấy cậu, từ phía sau…

Một thoáng sững sờ…

Người con trai sau lưng đang cố ôm lấy, cố trọn vẹn mà bao bọc lấy cả cơ thể mảnh khảnh đó vào trong ngực mình.

– Xin lỗi anh, xin lỗi…

Giọng nói này… là của người ấy… không sai được…

Trần Đức một đêm qua giấc ngủ miên man không trọn, vừa nghe thấy tiếng bước chân, Đức đã tỉnh.

Bóng dáng ấy vừa bước sâu vào trong phòng khách, cậu đã không thể kìm lòng, mà ôm tới.

Dụi khuôn mặt sâu trong vai Thành Khải, Trần Đức một lần lại một lần, hít lấy từng ngụm hương thơm trên cổ người.

Có thật may mắn hay không đây?

Khi Thành Khải sau phút giây bối rối, lại gỡ tay người ấy ra khỏi eo mình. Nghẹn ngào, nhẹ giọng:

– Cậu… sao lại ở đây?

– Xin lỗi… tất cả, đều là lỗi của em…

– ……….

– Cuốn nhật ký. Em đều đã đọc, từng dòng…

– Nhật ký….

– Em đều đã hiểu…tất cả….

Đức xoay thân hình trước mặt lại, đối diện với mình:

– Thành Khải. cho em, một cơ hội, một cơ hội, được chứ?

– Cơ hội gì chứ… chẳng phải…

– Ưm…

Bờ môi dán sát lấy bờ môi ngọt ngào…

Một khắc, lại một khắc,

Hai khắc, lại hai khắc,

Câu trả lời, không có,

Chỉ có bờ môi là lưu luyến đáp trả..

Đôi mắt, khẽ nhắm, Thành Khải hé khuôn miệng..

Hai thân hình, như quyện lấy nhau.

Cuộc sống, cho ta nỗi đau, cho ta sự chia lìa,

Phải chăng, để cảm nhận được thật rõ ràng hơn, từng chút mật ngọt len lỏi trong lòng ngày xum họp..

Cứ như thế, mà ôm nhau

Cứ như thế, mà hôn nhau.

Chậu hoa đá nhỏ bên ven cửa sổ ngày nao muốn héo muốn tàn. Hôm nay, lại vươn mình thức giấc.

Trần Đức.

Cơ hội ư?

Tôi, không thể cho cậu một cơ hội nào cả.

Bởi, cậu chưa từng, cũng chưa một lần, rời khỏi trái tim tôi…

Thế nên, cơ hội này, vốn dĩ, là không cần phải có…

Đã yêu rồi, lỡ yêu rồi.

Ngọn gió nhành sương đều mang hơi thở của người, còn có cách nào quên đi được?

Rời vành môi của người,

Thành Khải cúi gương mặt muốn che đi hơi thở đã nhuốm chút rộn ràng.

Trần Đức thế mà lại không trêu ghẹo, thế mà lại không chê cười. Ôm chặt người vào lòng.

Thành Khải, xin lỗi anh.

Từ nay. Mọi thứ, đều sẽ khác.

===========

Cảnh đẹp ban mai khiến hai kẻ trong gian phòng đều lo mà ôm mà ấp.

Lại khiến cho hai kẻ đứng ngoài cửa mắt suýt rơi tròng.

Long và Sơn.

Hai kẻ oan gia ngõ hẹp đấy, sao khi không mà lại đứng ở bậu cửa này?

Cái đó, phải kể đến, hơn một tiếng trước.

Sơn đợi mãi cũng không thấy thằng bạn đi vệ sinh về. Nghĩ không chừng nó ngã cũng nên. Thế nên, Sơn đi tìm.

Dĩ nhiên, là một cọng lông chân cũng không thấy.

Đang sốt ruột lại gặp Long hùng hổ xông tới, tóm lấy cổ Sơn ngay hành lang bệnh viện:

– Anh giấu anh ấy đi đâu rồi?

– Tao cũng đang đi tìm muốn chết đây!

– Đồ khốn!

Cú đấm từ trên đôi tay mảnh khảnh của Long được tung ra. Đích đến lại nằm gọn trong lòng bàn tay rắn chắc của Sơn. Túm lấy:

– Mày ăn phải cái bả gì vậy?

– Tôi sẽ báo công an!. Tôi chắc chắn sẽ báo công an.

Sơn vứt tay Long sang một bên. Thầm rủa. Duma chưa sáng ra đã bị cẩu xực thế này?. Mà hình như có gì không đúng lắm,:

– Mày tìm ai? Thành Khải sao?

– Chứ không lẽ tao tìm cục c* thối như mày?. Sáng nay tao đã chờ mãi mà không gặp, gọi điện cũng không được. Tao biết ngay là lại mò tới đây. Tức chết!. Nói mãi không được!

Sơn gãi gãi cằm:

– Này, chú em kém anh một tuổi đấy. Sao ăn nói lại mất dạy như vậy?

– Tại vì đối với những người như anh, tôi sợ nói tiếng người anh không hiểu được!

– À, ra vậy, thì ra nãy giờ là chú em sủa không hả?

– Anh nói cái gì?

– Thôi thôi thôi,

Sơn xua tay. Cả hai cùng mất tích.

Bỗng nhiên trên khuôn mặt kéo ra một nụ cười lớn. Ngoắc tay với mái tóc bông bông xù bên cạnh:

– Đi thôi. Anh biết chúng hú hí ở đâu.

– Thật sự? Loại người như anh cũng đáng tin sao?

Sơn đang muốn cất bước, bị một câu mỉa mai kéo dài từ cái giọng ngọt ngọt đó khiến cho ngứa cái lỗ tai. Bèn quay đầu lại, bắt lấy cánh tay Long:

– Như thế này, nếu: tới đó rồi thực sự gặp được hai người họ. Họ đang làm gì, chúng ta sẽ làm cái đó. Dám chơi không?

Long giằng tay ra khỏi:

– Nếu như họ đang cãi nhau, đánh nhau thì sao?

– Nếu vậy, cậu chửi tôi, đánh tôi bao nhiêu tôi cũng sẽ không phản ứng!

– Được!.

Long đã dặn đi dặn lại anh Khải của cậu rồi, rằng nếu như, gặp tên Đức đó, dẫu có thế nào cũng phải ăn thua một chặp. Thế nên cậu vạn phần tự tin chí ít cũng sẽ được chửi cái tên Long thối tha kia đến sướng cái mồm.

Thế nhưng, đời lại không như là mơ.

Trở về cái thực tế nghiệt ngã kia,

Nụ hôn đầu của cậu, vẫn còn chưa có cô gái nào tới đoạt đi mất.

Khuôn mặt Sơn chuyển từ ngạc nhiên sang câng câng câng mà liếc sang phía cậu, liếm liếm môi.

Nhìn đôi môi dày dặn vừa đưa lưỡi liếm sượt qua kia, bao nhiêu lỗ chân lông của Long đều dựng thẳng.

Cậu một cước đạp xông vô cửa. Khiến hai tên đang ôm ôm ấp ấp kia giật mình bật tách như tôm:

– Không thể nào!

Long xông tới, tách người Thành Khải sang một bên:

– Anh Khải! không phải em đã dặn rồi sao, gặp lại hắn anh phải làm gì? Đầu tiên phải chởi. Sau đó. Tát bên này một cái bên kia một cái!. Sao hai người… sao… sao… sao hai người lại hôn nhau?

– …..Long…

Thành Khải thực sự ngượng tới đỏ au cả mặt. Chỉ biết ngồi xuống salon bên cạnh, cúi đầu.

Đức tặng cho Long một ánh mắt sắc như dao, sau đó, cũng ngồi xuống bên cạnh Thành Khải, cánh tay vòng qua eo.

Một màn này khiến Long suýt ói:

– Anh Khải! chuyện này… anh đã quên hết những gì hắn đối xử với anh rồi sao?.

Sơn cũng đã đá đá lưỡi phùng bên má, tiến tới:

– Bớt nhảm đi. Tốt hơn hết, là lo thân mình cho tốt cái đã.

Nhìn nụ cười gian manh của Sơn, Long thêm một lần vò trán, không chịu đầu hàng, rút cuộc mặt nhơn nhơn mà vênh lên:

– Cái gì mà chẳng nuốt được, nữa là lời hứa. Hôn anh ư? Trừ phi…

– Ưm…

– Ưm…

– Ưm…

Và thế là, một nụ hôn gần như cưỡng bức đã được xúc tiến ngay sau đó.

Khiến chậu sen đá ngoài cửa sổ, lại một lần nữa phải thẹn thùng.

Mà đó có thực sự tính là một nụ hôn?

Long cắn phập.:

– Á! Chó cắn tao!

– Ha ha! đi chết đi!.

Thì mặc kệ, hai kẻ tấu hài trong phòng, ngày hôm đó, đối với Thành Khải mà nói, vẫn là một ngày vui vẻ biết bao nhiêu.

Lén nhìn sang nụ cười của người bên cạnh, Trần Đức cũng chưa bao giờ nghĩ được rằng. Hạnh phúc của cậu từ nay, lại được sinh ra, từ những điều bình thường nhất.

==========

Chiều tối

Cả đám đã dọn dẹp xong xuôi hết thảy, và Thành Khải quả là không hổ danh tài bếp, nấu nguyên một bàn đầy ắp đồ ăn.

Đức vẫn còn chưa lại sức, Trên vai tuy đã được tháo băng nhưng những việc nặng cậu lại không làm được. Thế nên rút cuộc Sơn và Long đều ở lại để phụ.

Nói là dọn, thì cũng không có quá nhiều, thế nhưng, nếu Long vừa lau qua một phát, tự nhiên Sơn lại đánh rơi nguyên một hũ sữa chua xuống nền vừa được lau xong.

Còn Sơn, vừa mới phơi ga giường, thì Long thế nào lại vô tình mà hất nguyên một thau nước đầy xà bông lên trên khiến Sơn cắn răng cắn lợi ngồi vò lại.

Cái quá trình ấy cứ lặp đi lặp lại mãi tới khi mùi thức ăn trong bếp đã len lỏi vào khoang mũi của từng đứa, hai tên đó mới chịu thôi.

Thấy Đức từ đằng sau mà tháo nút thắt chiếc tạp dề trên người Thành Khải. Long bĩu môi một cái thật dài.

Nhìn qua nhìn lại người mình toàn là dơ. Cậu mượn đỡ Khải một bộ đồ mặc tạm.

Trước khi ăn phải tắm một cái, ăn mới ngon.

Đây là căn chung cư hai phòng ngủ, hai nhà vệ sinh riêng biệt.

Long chui vào căn phòng thứ hai, vừa cởi đồ, vừa nghêu ngao hát vài câu.

Thân hình nõn nà một phen phơi bày dưới vòi sen mát lạnh.

– Chậc chậc. Đẹp đấy!

– Đù má AAAAAAAAAAAAAAAAAAaa!

Tên Sơn thối tha đã từ lúc nào đứng khoanh tay trước cửa nhà tắm.

Ném chiếc khăn lau người thẳng vô mặt Sơn, Long hai tay ôm lấy khu hạ bộ, kêu gào ầm ĩ.

Sơn lắc lắc đầu:

– Cái miệng này, hư quá.

Thế rồi, hắn bước ra ngoài. Trong đầu hắn, không ai biết, đang nghĩ gì, thế nhưng. Trên đôi môi dày dặn kia. Câu lên một nụ cười.

Bữa ăn,

Sơn hăng hái làm chủ:

– Chúc mừng cho hai

người hòa giải. Dô!

– Dô!

Long trề môi:

– Đức, nếu anh không tốt với anh Khải, tôi sẽ lập đàn cúng sống anh! Anh đừng hòng mà sống yên!

– Long, em nói gì vậy…

– Anh nữa! Suốt ngày bênh hắn ta. Hắn ta thì…

Sơn ngồi bên cạnh, chen ngang:

– Đấu không?

Long quay ngoắt sang:

– Đấu gì?

– Đấu bia..

Thành Khải phì cười:

– Long trước giờ có giỏi uống đâu. Sao có thể đấu lại cậu chứ?.

Thế nhưng, Long lại gằn giọng:

– Nếu tôi thắng, anh phải làm osin cho tôi 1 tuần. Dám chơi?

– Được!. Còn nếu tôi thắng. Phải hôn lại cho tử tế!

Long ngẫm nghĩ. Dm thằng biến thái này. Đằng nào cũng mất nụ hôn đầu rồi. Còn mẹ gì để mà mất nữa. Nhìn vẻ mặt đầy khiêu khích của Sơn. Long vớ ngay một lon bia đầu tiên, không rót ra ly mà đưa ngay lên miệng tu ừng ực:

– Hết một lon. Còn chưa khui?

Đức lắc đầu.

Xem ra, là số tên nhóc Long này khó thoát.

Thành Khải cản,

Nhưng càng cản Long càng hăng.

Và cuối cùng,

Thì cả thân người, đều là trên đôi tay Sơn mới có thể yên vị trên giường.

Vách ngăn có tốt không?

Có tiếng động gì không?

Không biết.

Tất cả đều đã chuếnh choáng men say, không còn nghe được, hiểu được gì nữa.

==========

Hôm sau,

Bình minh kéo một góc trời.

Sơn đã rời đi từ sáng,

Để lại cái người với mái tóc bông xù kia vừa ngủ dậy đã an tâm là tối qua hắn ngủ một mình a.

Long lóp ngóp bò dậy. Thân thể trên xuống dưới đều là những vết đỏ nhỏ.

Chậc lưỡi vớ lấy bộ quần áo xỏ tạm vào người, than vãn:

– Lâu lắm mới uống nhiều như vậy, mẩn hết cả người.

Thế rồi, lời cá cược tối hôm qua, theo những men bia còn thoảng, bay đi hết.

Thành Khải từ trong bếp, vọng ra:

– Ở lại ăn chút đã?

– Phải về thôi, em còn nhiều bài tập chưa làm quá.!

– Đợi một chút.

Thành Khải xúc một hộp nui xào vừa tới, thơm phức đưa cho Long:

– Cầm lấy, về rồi ăn.

– Anh lúc nào cũng là tốt nhất!

Long cười hì hì. Thành Khải đưa tay lên, xoa lấy mái tóc nhỏ trước mắt.

=======

Đức không vui.

Cả bữa sáng nay, cậu không vui.

Thành Khải vừa dọn bát qua một chút, liền hỏi:

– Em còn mệt sao?

– Ừm.

– Anh đã bảo uống ít một chút rồi. Có nhức đầu không? Có cần uống nước chanh không?

– Không cần,

Thành Khải dường như nhận ra điều gì đó khác lạ trong giọng nói của Đức, liền tiến lại gần, hỏi:

– Bên vai còn nhức sao?

– Không.

Thành Khải nhíu mày khó hiểu, ngồi một lát vẫn không thấy Đức nói thêm gì, liền đứng dậy muốn đi rửa bát.

Đức vậy mà kéo tay Thành Khải lại, đặt cậu ngồi lên đùi mình, nhỏ giọng:

– Đừng xoa đầu thằng Long như thế. Em không thích.

– Hả?

Thành Khải dường như không tin vào những gì mình vừa nghe được.

Một lát sau mới phì cười:

– Đức, em… ghen sao?

– Không biết. Chỉ là không thích.

Thành Khải cười, nhẹ nhàng đặt tay lên má Đức:

– Được. Em không thích, anh sẽ không làm.

Đức nắm lấy bàn tay ấy, đưa chạm lên môi mình. Hôn lên:

– Thành Khải, anh, là của em.

=============

Thành Khải từ hôm trước, đã tới đây, điện thoại hết pin nên cũng chưa về lại căn nhà trọ để lấy cục sạc được nữa.

Mọi sự ngọt ngào, khiến cậu quên đi mất,

Một vòng tay ấm, khiến cậu không thể nhớ ra,

Cậu, tối nay, còn có một cuộc hẹn,

Cậu, tối nay, còn có một người đang chờ.

12h đêm.

Quán ăn phải đóng cửa.

Một bàn lạnh ngắt.

Mùi vị, chỉ còn lại nỗi khắc khoải đợi chờ.

Thành Khải. Em không tới…

Bó hoa hồng trên tay người, rời rã, để lại quán.

Còn tươi đó, nhưng sao, lại héo quắt trong lòng.

Thành Khải. Em đã không tới…

Hoa hồng có gai, tôi nguyện thay em chuốt đi rồi,

Để lại giờ là những nụ bông tươi thắm nhất.

Thơm ngát tới từng cành từng nhánh em ơi….

Nhưng……,

Em không tới để đón nhìn thấy chúng,

Chỉ còn là nụ cười u uất đầu môi anh.

Cuộc sống là trăm trăm vạn vạn lần cơ hội

Anh lại chỉ xin em một chút nhỏ nhoi.

Lỡ một nhịp rồi, chậm một nhịp thôi,

Mà suốt đời này đôi ta không sánh bước.

Anh đã nhận thấy những điều khác biệt

Kể từ ngày người cũ đó quay về.

Thành Khải.

Nếu, anh là người tới trước.

Có khi nào, anh sẽ có được em không….?

Tuấn Minh mở một nụ cười, rời khỏi quán.

Cái gì lạnh hơn cõi lòng anh lạnh?

Em, sẽ không thể biết hết được đâu…

Thành Khải.

Anh, là yêu em.

Anh, là vì em. Nên rời bỏ.

=============

Sáng sớm hôm sau.

Trần Đức bị cậu em nhỏ nơi hạ bộ chính thức thức gọi dậy.

Căng cứng, nhức nhối…

Chiếc áo ngủ mỏng manh phủ lên tấm thân trắng nõn nà bên cạnh cậu, khiến cậu không thể nào ngon giấc nổi…

Nhưng…

Cậu sợ.

Cậu chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày, cậu không dám quá trớn chân tay mà chạm tới thân người kia.

Những dòng trong cuốn nhật ký kia, mỗi một giờ, mỗi một ngày đều ám ảnh cậu.

Thành Khải đã phải chịu dày vò nhiều tới thế nào khi nằm dưới thân cậu những ngày ấy…Đức không dám…

Cậu rời khỏi giường…

Bước vào nhà tắm.

Thủ dâm.

Cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu thủ dâm, ngay khi Thành Khải đang nằm kia, chỉ cách cậu một bức tường.

Nhưng, cậu không ra được.

Bởi vì,

Mỗi một nhịp tuốt tay,

Lại là gương mặt của Thành Khải, khi khóc.

Ngày ấy,

Cậu dẫn gái về, làm tình trước mặt Thành Khải,

Khi đó, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má kia, cậu tự huyễn hoặc mình rằng, Thành Khải, là vì ghen tức lên mới khóc. Nhưng hôm nay, cậu mới biết được rằng. Đó không phải là ghen tức. Đó, là đau lòng.

Ngày ấy, cậu ép Thành Khải phải phơi bày toàn bộ trước mặt cậu, không bôi trơn, không xúc cảm. Từng nhịp thúc của cậu, chỉ đem lại cho người kia bao nhiêu sỉ nhục và đau đớn…

Sống mũi, như có chút cay,…

Mình, đã làm gì…

Mình, đã làm những gì…

Đôi môi hé mở của người, nụ cười của người, từ trước tới nay, đều là dành cho cậu…

Thế nhưng…

Thế nhưng, trong cái quá khứ nhơ nhuốc kia, cậu, thực sự là một kẻ tồi tệ, tồi tệ đến thối nát.

Trần Đức vã từng vốc nước lên khuôn mặt.

Quay trở lại phòng ngủ,

Vuốt ve lên gương mặt còn đang say sưa…

Trần Đức, mỉm cười.

Đây, không phải là mơ.

Hôm nay, chính là một ngày thật khác đi.

Cậu, sẽ đi học trở lại.

Cậu, sẽ sống một cuộc đời mới, một cuộc đời bình dị,

Cúi mặt hôn lên mái tóc lòa xòa:

– Thành Khải. Em yêu anh.

================//================

Chương 183: Anh Đủ Tư Cách Để Có Em

Nếu yêu sâu đậm sao có thể nhẫn tâm nói buông tay là buông tay?Cố Sơ không thể không thừa nhận một điểm, cảm giác thân thuộc của cô đối với Lục Bắc Thần phần nhiều được tạo dựng nên từ gương mặt này của anh. Đây là ấn tượng đầu tiên, cũng là ấn tượng trực tiếp nhất. Lâu dần, cảm giác thân thuộc đối với anh cũng tăng dần lên, cách thức chung sống và cảm giác khi ở bên nhau quá đỗi thân thuộc, cô cho rằng nó bắt nguồn từ sự cuốn hút của anh đối với cô.

Thế nên có những lời cô không dám hỏi, ví dụ như suy nghĩ thật sự trong lòng anh. Đối với cô, anh quá đỗi thân quen nhưng còn cô đối với anh sợ rằng chỉ là một quá trình ngắn ngủi đi từ xa lạ tới thân quen mà thôi. Thật ra cô biết rõ, cô sợ anh nói ra câu vì báo thù.

Lục Bắc Thần cảm nhận được cả người cô đang run rẩy, khẽ khàng, nhẹ nhàng như một con thú nhỏ mất vẻ ngoan cường. Ban nãy cô hùng hồn là thế, những lời nói đó rơi vào trong tai anh, theo mạch máu tan chảy vào cốt tủy, lồng ngực anh nhói đau.

Anh giơ tay lên, lòng bàn tay to lớn áp lên má cô, ép cô nhìn vào mình.

“Anh biết em đang nghi hoặc điều gì.” Giọng nói của Lục Bắc Thần trầm ấm, êm ru: “Nhưng em phải tin rằng anh đã quen em rất lâu rồi.”

Sóng mắt Cố Sơ hơi xôn xao.

“Em quen Bắc Thâm bao lâu thì anh quen em từng ấy thời gian.”

“Em không hiểu.” Cô chỉ biết, trái tim mình đang đập rất dữ dội.

Lục Bắc Thần nhìn cô chăm chú, ngón cái vuốt ve gò má cô một cách xót xa, anh lên tiếng: “Bắc Thâm không có bạn bè gì, thân thiết với anh nhất, thế nên từ sau lần đầu tiên nó gặp em, từng ly từng tý giữa em và nó, anh đều biết.”

“Như vậy… quá kỳ lạ đi.”

“Sinh đôi mà, không có gì không nói.”

Nhưng cô vẫn cảm thấy lạ lùng.

“Không có cô gái nào lại thắng nó mấy quả bóng một cách rầm rộ như thế, còn kiêu ngạo ép nó xin lỗi. Bắc Thâm rất bực vì chuyện này nhưng lại khiến anh tò mò về em.” Con ngươi của Lục Bắc Thần rất đậm, giống như cất giấu quá nhiều tình cảm trong đó, sâu không lường được.

Cố Sơ mấp máy môi, đây là điều cô chưa bao giờ ngờ tới.

“Anh biết rõ từng chuyện của em, biết càng nhiều thì nhớ cũng càng nhiều.” Lục Bắc Thần khẽ nói: “Anh bắt đầu đố kỵ với Bắc Thâm, ganh tỵ khi cái tên ấy có thể khắc sâu trong lòng em. Nó hay khoe khoang về sự xinh đẹp của em, hay cho anh xem ảnh chụp chung của hai người, lúc đó anh liền nghĩ giá mà em làm bạn gái của anh…”

Anh ngừng lại.

Cố Sơ cảm thấy có một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu. Ánh mắt anh vì hồi tưởng mà nhuộm một màu u ám, là một thứ ánh sáng cô không quen thuộc. Chẳng hiểu sao có một cảm giác lạnh lẽo bò lên sống lưng, trong vô thức, cô định thoát ra khỏi vòng ôm của anh. Nhưng dường như Lục Bắc Thần đoán được hành động này của cô, cánh tay càng ôm chặt cô hơn. Anh áp sát mặt lại, cười khẽ: “Sợ anh ư?”

Cảm giác bị người quan sát ngầm bao nhiêu năm quả thực sẽ khiến sống lưng lạnh toát.

Cô những tưởng trước đây họ đều là những người xa lạ.

Sự né tránh trong đôi mắt của Cố Sơ không thoát khỏi cặp mắt của Lục Bắc Thần nhưng anh không giận mà chỉ cười, cúi đầu hôn lên trán cô và nói: “Tha thứ cho anh, anh không còn sự lựa chọn nào khác.”

“Anh… có từng xuất hiện trước mặt em với thân phận của Bắc Thâm không?” Vào lúc anh kể lại, Cố Sơ bất ngờ bật ra suy nghĩ này. Đừng trách cô quá nhạy cảm. Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm là anh em sinh đôi, cô từng nhìn thấy ảnh của hai người họ, quả thực như từ cùng một khuôn đúc ra, chỉ có điều Lục Bắc Thần bây giờ đã có thêm cái chín chắn được thời gian rèn giũa, khác với dáng vẻ của Bắc Thâm năm xưa. Nhưng cô vẫn tin tưởng sâu sắc nếu Bắc Thâm còn sống, nhất định cũng có dáng vẻ này.

Thế nên, nếu là hai người giống nhau như hai giọt nước, hoán đổi thân phận xuất hiện trước mặt cô, sao cô có thể phân rõ đâu là Bắc Thần, đâu là Bắc Thâm? Lúc ấy, Bắc Thâm chưa bao giờ nhắc đến chuyện anh ấy còn một người anh trai sinh đôi nữa ở trước mặt cô.

Suy nghĩ này chợt hiện lên, lòng cô nảy sinh một cảm giác giá lạnh, chuyện này thực sự rất… kinh hãi.

Lục Bắc Thần hơi gia tăng sức mạnh, siết chặt gương mặt cô, trong đôi mắt là những tia sáng mơ hồ không rõ. Cô không thể hiểu được những cảm xúc trong ánh mắt anh cũng như chẳng thể đọc hiểu những gì anh nghĩ trong lòng. Anh cứ nhìn cô như vậy, quan sát cô mãi, rất lâu sau mới thì thầm đáp một câu: “Chưa từng.”

“Thật sao?” Cô không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng một khi mình từng cùng cả anh và Bắc Thâm qua lại, nó sẽ khiến cô phát điên mất.

Lục Bắc Thần nhận ra sự căng thẳng của cô, khẽ thở dài: “Thật.”

Cố Sơ vô thức thở phào một hơi.

Ánh mắt Lục Bắc Thần ánh lên chút cô đơn nhưng cũng tan đi rất nhanh. Anh nói tiếp: “Em chia tay với Bắc Thâm, nó rất đau lòng, thậm chí còn xảy ra tai nạn. Anh không hiểu sự lựa chọn của em, lẽ nào lợi ích có thể thay thế tình yêu trong lòng em? Anh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra được một kết luận đó chính là em yêu không đủ sâu sắc.”

“Không…” Cô yêu Bắc Thâm.

“Nếu yêu sâu đậm sao có thể nhẫn tâm nói buông tay là buông tay?” Khi nói những lời này, tâm trạng của Lục Bắc Thần không hề thay đổi, ngón tay vẫn nhẹ nhàng vân vê gương mặt cô, ánh mắt đau xót.

Cô không biết giải thích thế nào.

“Anh từng hận em, vì Bắc Thâm.” Lục Bắc Thần thở dài.

Cô run lên.

“Nhưng nhà họ Cố xảy ra một chuyện lớn như vậy, với khả năng của Bắc Thâm khi đó, nó đích thực không giúp được em. Một người con gái có thể hy sinh vì gia đình, bản tính không thể xấu xa được.” Lục Bắc Thần mê mẩn vẽ lại những đường nét trên môi cô, ánh mắt tối đi: “Anh chưa bao giờ ảo vọng về tình yêu nhưng khi nó tới anh cũng sẽ không buông tay. Sơ Sơ, với khoảng thời gian bảy năm, anh có đủ tư cách để có được em. Em là của anh, anh sẽ không để bất kỳ người đàn ông nào có được em.”

Hơi thở của Cố Sơ trở nên dồn dập. Cô không hề biết ngoài Bắc Thâm ra còn có một người đàn ông khác đang lặng lẽ dõi theo cô bảy năm trời. Loại tình cảm này mãnh liệt tới nỗi khiến người ta thảng thốt nhưng cô lại say mê sâu sắc, chìm đắm trong đó.

Thế nên khi Lục Bắc Thần đè lên môi cô, cô kìm lòng không đặng ôm chặt lấy cổ anh, cùng anh ôm hôn nồng nàn.

Rất lâu sau, anh mới buông cô ra.

Hơi thở của cô hỗn loạn, gò má hơi ửng hồng, lúc khẽ cắn môi vẫn còn mùi hương của anh. Lục Bắc Thần giơ tay giải cứu môi dưới của cô, khẽ nói: “Thế nên, bây giờ em còn nghi ngờ anh không?”

Cố Sơ lắc đầu rồi lại ôm anh thật chặt.

Cô muốn cảm ơn ông trời, sự ra đi của Bắc Thâm như một đả kích giáng xuống đầu cô, giống như sự ra đi của bố mẹ vậy, đủ để tước đoạt một nửa mạng sống của cô. Vì thế, trời cao đã ban cho cô Bắc Thần, chẳng phải chính là để cô biết yêu thương, biết trân trọng sao?

Lục Bắc Thần ôm lấy đầu cô, cúi xuống hôn lên tóc cô.

“Chuyện quỹ tài chính rất rắc rối sao?” Cô hỏi khẽ.

Một tiếng cười bật ra khỏi cổ họng anh: “Vẫn ổn.”

Cố Sơ ngước lên nhìn anh.

“Chí ít em vẫn chưa bán anh đi.”

Cô kinh ngạc sau đó mới hiểu ra là anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Lâm Gia Duyệt, nhất thời cảm thấy ngượng ngập bèn nói: “Em không có, hoàn toàn không có ý nghĩ ấy.”

“Xét về mức độ đáp trả lại người ngoài, vẫn xứng với thân phận người thân của giáo sư Lục.” Lục Bắc Thần nở nụ cười đắc ý.

Cố Sơ bỗng chốc đỏ bừng mặt: “Ai là người thân của anh?”

Lục Bắc Thần cười khẽ, không nói gì nữa, một lần nữa kéo cô vào lòng. Lần này, anh càng siết chặt hơn, rất lâu sau mới nói: “Sơ Sơ, anh phải về Mỹ một chuyến.”

“Để giải quyết chuyện quỹ tài chính à?”

Anh gật đầu.

Cố Sơ hơi buồn nhưng không thể hiện ra ngoài, lại hỏi: “Vậy… phải mất bao lâu mới quay lại?”

“Thời gian chưa xác định.”

Đáy mắt cô hiện lên sự hụt hẫng.

Lục Bắc Thần nâng gương mặt cô lên, nhìn cô: “Giận đấy à?”

Cô lắc đầu: “Anh yên tâm đi đi.” Sao cô có thể giận anh chuyện này được? Chỉ là… kỳ thực cô có suy nghĩ riêng tư rằng giá mà anh đề nghị cô cùng đi với anh.

Đây dẫu sao cũng chỉ là suy nghĩ của cô, anh về Mỹ là để giải quyết công việc.

Lục Bắc Thần xoa đầu cô: “Chăm sóc tốt bản thân mình, anh sẽ gọi điện thoại cho em.”

Cô gượng cười, gật đầu.

Anh lại bọc cô trong vòng tay.

Cố Sơ nép trong lòng anh, ngón tay đùa nghịch cúc áo của anh, rất lâu sau cô mới hỏi: “Mộ của Bắc Thâm… cũng ở Mỹ sao?”

Hôm nay anh nhắc tới Bắc Thâm, nhắc lại quá khứ, cô mới dám hỏi về mộ của Bắc Thâm, thật ra cô rất muốn đi thăm anh ấy.

Lục Bắc Thần nhìn cô.

Cô không nhìn thẳng vào mắt anh.

“Đúng là ở Mỹ.” Anh trả lời câu hỏi của cô, sau đó hứa: “Lần sau anh sẽ đưa em đi.”

Cố Sơ ngước mắt lên, khẽ gật đầu.

“Ở lại Thượng Hải đợi anh, được không?” Lục Bắc Thần gần như dính hẳn trán mình lên trán cô: “Ở chỗ anh, anh để lại chìa khóa cho em.”

“Em phải về Quỳnh Châu một chuyến…”

“Không được.” Lục Bắc Thần ngang ngược ngắt lời.

Cố Sơ giải thích: “Mợ vẫn đang đợi lời giải thích của em.”

“Khi nào anh từ Mỹ trở về, anh sẽ cho mợ một lời giải thích hợp lý.”

Cố Sơ cảm thấy anh càng ngày càng cưỡng ép, khẽ nhíu mày: “Ở Thượng Hải em sẽ chán chết mất.” Đối với độ nhẫn nhịn bằng không của anh với Kiều Vân Tiêu, chắc chắn sẽ không cho phép cô mượn Kiều Vân Tiêu để giết thời gian đâu.

Cô không hiểu.

Anh không giải thích nhiều, cúi đầu, một lần nữa vồ lấy môi cô. Chân cô mềm nhũn, đến cả xương cốt, cũng như dây leo bám chặt vào tay anh. Anh buông môi cô ra, lập tức bế bổng cô lên.

“Bắc Thần…”

“Suỵt!” Lục Bắc Thần bế thẳng cô vào phòng ngủ, cười khẽ: “Trước khi trở về Thượng Hải, em ăn một quả chuối để giết thời gian đi đã.”

***

Sau khi đưa Cố Sơ trở về Thượng Hải, ngày hôm sau Lục Bắc Thần bay ngay.

Đúng như anh nói, cô tuyệt đối không có thời gian để cảm thấy nhạt nhẽo, vì anh đã để lại cho cô đọc một xấp báo cáo khám nghiệm tử thi dày cộp. Cố Sơ nhẩm tính, cứ cho là đọc nhanh như gió thì nhiều tài liệu như vậy cũng phải mất nửa năm mới xong. Theo ý của Lục Bắc Thần, đây chỉ là báo cáo phân tích những vụ án có tình tiết đơn giản nhất mà anh từng giải quyết, Cố Sơ nhìn những hàng chữ dày đặc trên máy tính, bỗng chốc nhức đầu.

Biến thái hơn nữa là, Lục Bắc Thần thể hiện rõ ràng ý định anh sẽ kiểm tra bất chợt thành quả học tập của cô.

Còn đáng ghét hơn cả giáo sư đại học của cô.

Vào ngày thứ ba khi cô đang đau đầu nhức óc thì bất ngờ nhận được điện thoại của Hứa Đồng.

Trong điện thoại, giọng Hứa Đồng nghe vô cùng mệt mỏi. Chị ấy nói: “Chị tới Thượng Hải rồi.”

Cố Sơ cảm thấy không bình thường, vội hỏi chị ấy đang ở đâu. Chị ấy nói đã vào ở trong khách sạn Quân Duyệt. Cuối cùng Cố Sơ cũng tìm được lý do để ra ngoài, cô thu dọn qua loa rồi tới thẳng đó.

Tới phòng khách sạn, chuông cửa vừa vang lên, Hứa Đồng đã lập tức mở cửa.

Cố Sơ nhìn thẳng vào chị ấy, bỗng chốc sửng sốt.

Gương mặt Hứa Đồng trắng nhợt như ma…

~Hết chương 183~

*Lảm nhảm: “Nếu chính em mơ mơ hồ hồ, không phân biệt rõ ràng, tình cảm của hai người nhất định sẽ có chuyện.”

“Em biết rất rõ em rất yêu Bắc Thần.”

“Liệu có khi nào người yêu em hồi đại học chính là anh ấy không?”

Phải Làm Gì Để Anh Biết Em Yêu Anh?

Em đang trong tình huống “cọc đi tìm trâu”, từ chối mọi lời tán tỉnh của những người khác để yêu anh. Người ta bảo em cứ tự tin, chủ động đi rồi anh sẽ “đổ”. Rõ ràng, em cảm nhận thấy anh cũng có tình cảm với em, vậy mà khi em lên “kế hoạch” tán anh, em càng thấy anh xa cách, nghĩa là sao? Em đang chủ động đấy chứ. Chủ động yêu anh, chủ động nghĩ về anh, chủ động liên lạc với anh, chủ động tìm hiểu thông tin về anh… Khi em làm như thế, tức là em chẳng còn bận tâm đến quan niệm “giữ giá” cho mình nữa. Bởi em sợ, điều đó sẽ khiến em mất anh, khiến cho cơ hội anh đến với em là con số không vĩnh viễn.

Em cũng tham khảo đủ các cách để “hạ gục” trái tim chàng, từ thực tiễn đến sách báo. Nhưng em thấy những cách đó đều không ổn nếu em áp dụng với anh. Em muốn làm điều gì đó đặc biệt, đủ nhẹ nhàng, tình cảm, lãng mạn nhưng không kém phần tinh tế, sắc sảo để chiếm được trái tim anh. Nhưng em phải làm gì đây?

Em không thể lúc nào cũng chủ động nhắn tin cho anh, gọi cho anh. Như thế, có khi anh nghĩ em bạo dạn quá mà chạy mất dép. Em cũng không thể cứ im lặng, như thế em vừa nhớ anh không chịu được, mà vừa khiến cho khoảng cách giữa anh và em trở nên xa hơn.

Anh từng có vợ, có con nữa. Nhưng em không bận tâm điều đó. Em chỉ có thể nghĩ đến hai chữ tình yêu khi người đó mang lại cho em nguồn cảm hứng. Và anh đã làm được.

Anh không hiểu em là kẻ khó yêu đến mức nào, khó yêu vì không hề có nổi cảm xúc với ai khiến đi đâu em cũng đau đầu với những chuyện gán ghép, mai mối, thậm chí có người còn ác mồm ác miệng bảo em “già kén kẹn hom”. Giờ em yêu rồi đấy, sao anh lại cố tình xa cách với em như vậy.

Có phải anh thấy em trẻ quá so với anh không? Nhưng anh à, bây giờ là thế kỉ 21 rồi mà, anh cũng không phải con người quá cổ hủ để cho rằng khoảng cách giữa anh và em là trở ngại. Mới đây, báo chí còn đưa tin ầm ầm, anh chàng ca sỹ 40 tuổi cưới cô gái 24 tuổi đấy anh. Mà trông anh cũng trẻ đẹp có kém gì anh chàng ca sỹ kia đâu. Em thì không được cao ráo như vợ của anh chàng ca sỹ kia nhưng em cũng xinh đẹp, cũng thông minh mà.

Hay vì anh từng có gia đình, còn em thì đang ở cái tuổi đẹp nhất? Không phải đâu. Em thấy em già rồi. Em 23 tuổi mà ai cũng nói trông em như gái già 32. Em cũng không thấy đây là cái tuổi đẹp nhất hay xấu nhất. Đối với em bây giờ, cuộc sống của em sẽ đẹp hơn khi có anh, yêu anh và được anh yêu.

Em phải làm gì để anh biết em yêu anh? Ba chữ em yêu anh, nói một lèo thì được cả trăm lần. Nhưng em thấy như thế vẫn chưa đủ. Mà nó cũng đơn giản quá.

Là anh không biết hay cố tình giả vờ không biết em yêu anh? Da mặt em cũng dày lắm, đến nỗi mụn không đùn lên được. Lòng kiên nhẫn của em dành cho người em yêu thương cũng lớn lắm. Thế nhưng một khi em dứt áo ra đi thì sẽ không quay trở lại nữa đâu. Vậy nên, đừng bao giờ thách thức lòng kiên nhẫn của em, đừng bắt em chờ đợi hay luôn đóng vai “thợ săn” trong chuyện tình cảm này. Anh biết mà, em không bao giờ đánh đổi tự trọng của em vì những phép thử và những giá trị không xứng đáng. Đừng bắt em luôn phải chủ động nhắn tin hay gọi điện cho anh, như thế không hay tẹo nào. Cảm giác phiền hà lắm. Em cũng hay ở trong cái tình huống bị nhắn tin hỏi han quan tâm kiểu “Em ăn chưa” hay rồi nên em hiểu, chỉ muốn đập tan cái máy điện thoại rồi làu bàu “tao ăn rồi đấy, còn gì hỏi nữa không”.

Bước tiếp theo, em sẽ phải làm gì để “tán đổ” anh đây, người dưng? Yêu cũng khó quá, lẽ nào vì thế mà em vẫn cô đơn đến bây giờ? Để có một cách yêu thông minh, “cưa phát đổ luôn” đâu phải đơn giản.

Những Cách Khác Nhau Để Nói Em Yêu Anh

10-02-2012 00:15:46

1. Khắc nó lên trên miếng bánh mỳ nướng

Bạn hãy tưởng tượng vào buổi sáng chồng của bạn sẽ ngạc nhiên và cảm thấy thú vị thế nào khi trông thấy một hình trái tim trên miếng bánh mỳ nướng dành cho bữa sáng của mình. Do vậy để tạo sự mới lạ trong cách thể hiện tình cảm, bạn có thể sử dụng một khuôn tạo hình và tạo điểm nhấn hoàn hảo trên một miếng bánh mỳ sandwich và sau đó bạn cho vào máy nướng bánh. Bạn cũng có thể tìm mua những chữ cái được làm từ bánh mỳ rồi ghép lại thành dòng chữ “Em yêu anh” (I love you), chắc chắn điều đó sẽ mang lại bất ngờ cho anh ấy.

2. Viết lên trên một tấm gương mờ hơi nước

Sau khi bạn tắm xong, hơi nước sẽ khiến cho tấm gương trong phòng tắm bị mờ đi, lợi dụng điều kiện này bạn hãy viết lên đó dòng chữ “yêu anh” trên gương. Khi anh ấy bước vào phòng tắm sau khi bạn đi ra, anh ấy sẽ trông thấy tin nhắn đó của bạn và trái tim anh ấy sẽ phải “loạn nhịp”.

3. Viết lên trên một chiếc bánh ngọt

Bạn hãy tới cửa hàng bánh ngọt đặt một chiếc bánh và sau đó bạn hãy tự tay viết lên đó dòng chữ thanh mảnh bằng kem tươi “em yêu anh”. Dĩ nhiên bạn chỉ nên làm điều này khi bạn đã trải qua một thời gian rèn luyện để trở nên thuần thục trong các thao tác thực hành viết chữ trên bánh mỳ. Nếu không, bạn có thể hoàn toàn nhờ cậy vào cửa hàng nơi bạn đặt bánh ngọt, họ sẽ viết dòng chữ đó cho bạn.

4. Để một tấm thiệp ở dưới gối

Khi bạn muốn thể hiện tình yêu đối với anh ấy bằng một cách khác, bạn hãy mua một tấm thiệp, viết những dòng yêu thương của bạn lên đó và để nó ở dưới gối của anh ấy. Bạn hãy lưu ý tìm cách đặt tấm thiệp thế nào sao cho khi anh ấy lên giường đi ngủ anh ấy sẽ lập tức trông thấy dưới gối mình có cái gì đó. Chắc chắn với những lời yêu thương tâm huyết, bạn sẽ làm anh ấy cảm động.

5. Gửi tin nhắn tình yêu cho anh ấy tại nơi làm việc

Để làm được việc này bạn sẽ phải là người làm cùng nhiệm sở với anh ấy hoặc bằng cách “thông đồng” với nhân viên hành chính nào đó bạn sử dụng những tờ giấy A4 có trên bàn làm việc của anh ấy viết lên đó dòng chữ “em yêu anh” bằng son môi của bạn và cho nó vào phong bì. Sau đó bạn đặt ngay ngắn ở vị trí chính giữa bàn để anh ấy có thể trông thấy “phong bì tình yêu” mà bạn để lại. Việc làm này của bạn chắc chắn sẽ khiến cho anh ấy mỉm cười hài lòng.

6. Sắp xếp bằng cánh hoa hồng

Trước khi anh ấy trở về nhà sau một ngày làm việc, bạn hãy rải cánh hoa hồng từ ngoài cửa phòng ngủ và xếp lên giường của hai vợ chồng bạn dòng chữ “I love you” (hoặc bạn cũng có thể xếp dòng chữ đó trên nền nhà). Chắc chắn khi anh ấy trở về nhà, anh ấy trông thấy những cánh hoa hồng rải rác, anh ấy sẽ đi theo. Và khi trông thấy dòng chữ “em yêu anh”, anh ấy sẽ đặt lên môi bạn những nụ hôn ngọt ngào và nồng nàn.

7. Sử dụng ngôn ngữ ký tự

Trong cuộc sống tình yêu và hôn nhân, có thể anh ấy không thể biết hết những gì bạn đang cố gắng nói với anh ấy. Và việc đương nhiên là bạn phải ngay lập tức tạo điều kiện để cho anh ấy tìm hiểu. Bạn hãy thường xuyên làm điều này vào mỗi ngày và bất cứ khi nào bạn muốn nói với anh ấy rằng “em yêu anh”. Hãy tạo ra một thông điệp bí ẩn bằng cách ký tự, anh ấy sẽ có đủ tò mò để khám phá thông điệp đó của bạn.

8. Khắc lên các vật dụng hoặc đồ dùng văn phòng phẩm

Nếu bạn muốn ngày nào anh ấy cũng cảm nhận được tình yêu thương của bạn, bạn có thể khắc ba chữ thiêng liêng “em yêu anh” lên vỏ cây bút viết và tặng nó cho anh ấy hoặc bạn có thể khắc nó vào khung ảnh để ở nơi mà anh ấy ngày nào cũng đi qua hoặc bạn cũng có thể tỉ mẩn khắc vào cạnh bàn hoặc cạnh giường ngủ… Như vậy bất cứ khi nào anh ấy cũng có thể cảm nhận được tình yêu của bạn.

9. Viết lên trên cửa sổ

Hãy sử dụng thỏi son môi của bạn hoặc một cây bút màu để viết cụm từ “em yêu anh” kèm với một vài hình hoa văn ngộ nghĩnh trên cửa sổ trong căn nhà của hai bạn. Chắc chắn anh ấy sẽ rất vui và bất ngờ khi trông thấy dòng chữ đó.

Hải Nguyên Văn @ 10:53 10/02/2012 Số lượt xem: 149

Bạn đang xem bài viết Tư Cách Để Yêu Anh trên website Kichcauhocvan.net. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!