Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện Một Đời Để Anh Yêu Em mới nhất trên website Kichcauhocvan.net. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Đúng là một cái duyên khéo sắp đặt đã lâu, mười mấy năm trước cô gặp được mẹ của anh, “ta gặp nhau” đã đưa Hạ gặp Kiệt nhưng tưởng chừng như lạc mất nhau rồi số phận của họ lại tiếp tục kéo dài trong tình trạng là bác sĩ và bệnh nhân. Có đến được với nhau hay không đều là do sự nắm bắt của cả hai.
– Em đừng khóc nữa, tôi nghĩ mẹ tôi hôm nay gặp lại em bà ấy vui lắm rồi! – anh lúc này rất bình thản.
– Em không cảm thấy buồn nữa, em cảm thấy trân trọng hơn những thứ mẹ anh đã tặng cho em. Lúc trước những khi tuyệt vọng em đều mang ra ngắm như lấy lại sức mạnh mà tiếp tục bước đi.
– Hạ ngốc! em thật giống mẹ tôi, có khi tôi nghĩ em là con gái bà ấy giống hơn cả tôi. – anh xoa đầu cô.
– Sao chứ? Anh đang ganh tị đó hả? phải chi được làm con gái mẹ anh cũng rất tốt.
Anh lúc này tự dưng bị ngẹn lời, phải cô ấy rất giống mẹ anh ngay cả số mệnh cũng giống như thế, cùng bị một căn bệnh kết thúc cuộc đời, những khác một điểm hôm nay đã có Ngụy Tuấn Kiệt này thì anh sẽ dùng đôi tay từng không giữ được mẹ anh để kéo cô lại.
– Ngụy Thanh Hương! Tên mẹ anh rất đẹp!
– Là tâm nguyện của mẹ tôi, ba tôi đã đặt cho bà cái tên ấy “Hương” lấy từ tên loài hoa bà yêu thích, chữ lót là “Thanh” có nghĩa là dịu nhẹ.
Gia đình anh thật đặc biệc nếu không phải từng người trong số họ đã bỏ anh đi thì chắc bây giờ anh đã là người hạnh phúc nhất thế gian. Ngồi được một lát thì cả hai cùng ra về, lúc đi cô vẫn còn lưu luyến mãi gương mặt ấy nhưng vì thời gian đã trễ rồi nên anh đành lôi cô đi về lúc trên xe cô quay sang hỏi anh.
– Anh Kiệt, ngoài đôi mắt và màu tóc giống mẹ ra, anh còn điểm nào giống nữ không? – cô đang nghịch tóc mình.
– Có, tóc xoăn – anh hơi do dự nhưng cũng trả lời.
– Hả? đâu có đâu, tóc anh bình thường mà – cô chuyển sang vò đầu anh.
– Tại lúc đi cắt tóc tôi bảo người ta là cho thẳng ra, con trai để tóc xoăn trông kì chết đi được – anh nhăn mặt.
Trông khi nhìn cái mặt anh thì cô đang dần dần tưởng tượng ra anh bây giờ đanh là một biểu tượng nhan sắc trong bệnh viện, biết bao cô y tá ngưỡng mộ chết lên chết xuống nếu để tóc xoăn che khuất mặt, cái đầu lúc nào cũng rối tung sẽ trông tức cười chết mất đi được, làm cô cứ ôm bụng mà cười ngoặc ngẽo.
– Anh Tuấn Kiệt, theo ý kiến riêng của em á thì anh nên để tóc xoăn đi, mốt bây giờ là thế với lại để vậy trông sẽ giống người rừng hơn đó mới là phong cách – cô lại ôm bụng cười.
– Em dám…………….- anh đang nhíu mày khó chịu.
Do hôm nay đi chơi về mệt quá nên tối đó cô ngủ rất say, sáng lại còn dậy hơi bị muộn. Cô lếch từ từ xuống đất rồi là vệ sinh cá nhân, đi xuống nhà chẳng thấy bóng dáng ai cả và chẳng thấy anh ở đâu, cô đi vòng vòng một lát đến quán cà phê.
– Cô Laura cô dậy rồi đó hả? – bà John từ trong bước ra.
– Vâng! Chào bà, cháo dậy rồi mà trong nhà chẳng thấy ai kể cả anh Henry. – cô lại bàn ngồi xuống.
Cùng lúc đó phía bên trong xuất hiện tiếng nói lảnh lót cầm theo một đĩa bánh chạy ra.
– Em gái, em dậy rồi sao? Cậu Henry đã đi đến bệnh viện rồi một lát cậu về, anh ra đây lấy ít sữa là bánh. Này ăn đi! Đây là bánh Crepe.
Bánh Crepe là một loại bánh của Pháp, bánh có lớp vỏ nóng hổi thơm lừng mùi bơ sữa, bên trong có lớp nhân tùy theo sở thích của bạn, Will đã làm nhân dâu tây tươi vì cậu biết cô rất thích loại trái cây này, cảm giác khi thưởng thức nó đúng là rất tuyệt sẽ rất tuyệt hơn nếu được uống một một ít cà phê những rất tiếc thứ này đã bị anh cấm từ lâu.
– Thật tuyệt vời nha anh Will, ở đâu có anh nấu ăn cho mỗi ngày là niềm hạnh phúc to lớn đấy. – cô cười tít mắt.
– Vậy mà cậu chủ lúc nào cũng chê anh phiền phức, hôm nay được Laura khen anh rất vui – Will hớn hở.
– Không có đâu, anh ấy lúc nào mà chẳng vậy. Mà nè trái cây ở đây lúc nào cũng tươi ngon thật, anh mua nó ở đâu vậy Will?
Tất cả nhìn cô rồi cười, ở nơi đây không phải mua bất cứ thứ gì cả vì đã có một nguồn cung cấp sẵn chỉ cần đến và lấy về.
– Anh không mua ở đâu cả, những thứ em đang ăn đều là từ trang trại mang về!
– Trang trại? ở đây có trang trại ư? – cô rất ngạc nhiên.
– Không phải ở đây mà phải đi một quãng đường ngắn mới tới được chỗ đó. Ngày mai ở đó sẽ thu hoạch một số loại nông sản, anh sẽ đi đến đó cùng thu hoạch sẽ rất vui đó Laura! – vẻ mặt của Will đang vui sướng.
Hai mắt cô lúc này đang sáng lên, trang trại ư? Trước đây khi xem ti vi cô thường thấy các trang trại ở bên nước ngoài đều rất là đẹp, nơi đó trồng vô số các loại rau, trái cây, thực phẩm….. cô cũng ước ao một lần được trải nghiệm, được tận mắt chứng kiến người ta thu hoạch thú vị biết nhường nào.
– Anh Will! Mai chở em đi với nha? – cô níu áo Will.
– Hihi….nếu có Laura đi thì chắc sẽ vui lắm……nhưng………- ánh mắt cậu e dè.
– Nhưng sao hả anh?
– Cậu Henry, cậu ấy biết có cho em đi không nữa, nếu cậu ấy không cho thì………..
Phải làm sao đây? Câu hỏi này đang làm cô nhức óc vô cùng, có thể anh sẽ cho cô đi nhưng cũng có thể anh sẽ nổi cơn lên bắt cô ở nhà thì sao? Nếu cô mà trốn anh đi thế nào Will cũng bị anh làm cho bầm dập còn cô chắc sẽ bị anh cấm túc luôn mất.
– Anh Will yên tâm, em sẽ thuyết phục Henry cho em đi mà! – cô nói với cậu.
Cô ăn xong thì ở ngoài quán cà phê luôn vừa suy nghĩ vừa phụ giúp dọn dẹp. Trưa trưa đang ngồi trò chuyện cùng bà John thì thấp thoáng thấy xe của anh đi vào, cô vội vã chào họ rồi đi vào nhà, anh đi vào phòng thì cô cũng vừa vào tới và chạy tọt lên phòng của anh.
Đứng trước cửa phòng mà cô cứ như tên trộm vậy cứ hé hé cửa nhừn không dám vào đi qua đi lại trước phòng anh để suy nghĩ chiến thuật. Anh vừa về là ngồi ngay vào bàn làm việc đọc tài liệu vì hôm nay anh nhận được cuộc gọi của trợ lí phải giải quyết mớ công việc này, nhưng hình như trước cửa phòng có tiến động, có bóng ai đi qua đi lại nhìn sơ qua là anh đoán được ai rồi.
– Em tính làm thám tử đấy hả? – anh đang đứng gác tay vào cửa.
– Đâu có, em chỉ là…muốn hỏi anh một chút chuyện thôi! – cô bước vào cùng anh.
Anh hôm nay trông thật nghiêm chỉnh, gương mặt thì không chút biểu cảm lạnh không thể tả, phải chăng lúc anh tập trung làm việc thì như thế này. Cô cảm thấy cơ hội mà anh gật đầu thì ngày càng thấp, sao nhìn cô bây giờ giống một con bé còn anh thì giống phụ huynh của cô hơn đó nhưng Minh Hạ cũng 18 tuổi rồi đâu còn nhỏ gì nhất định phải mạnh mẽ lên.
– Em muốn nói cái gì với tôi? – giọng anh vang lên phá tan sự im lặng.
– Thật ra là……….. thật ra là…… là…… – cô vẫn chưa nói được.
– Thật ra là em muốn nói cái gì? – angh mắt anh nhì thẳng sang cô.
Phải làm sao? Phải làm sao? Ai giúp tôi? Rốt cuộc cô vẫn chưa có nói ra được, chỉ một câu đơn giản thôi sao mà khó vậy.
– Ngày mai anh cho em đi đến trang trại nha? – cô khó khăn lắm mới nói được.
– Đến đó làm gì? – anh lạnh nhạt.
– Thì đến đó coi người ta thu hoạch sẽ rất vui đó…..hihi, anh cho em đi nha? – cô cười với anh.
Anh ngồi suy nghĩ một lát rồi nói một câu dập tan hết hi vọng của cô
– KHÔNG THỂ ĐI ĐƯỢC!
– TẠI SAO? Không lẽ anh tính nhốt em ở nhà luôn đó hả? đi đến đó thì có gì đâu mà không cho người ta đi? – cô bắt đầu phát bực.
– Mai tôi không rãnh để chở em đi, tôi có việc cần giải quyết.
– Tưởng gì, anh không rãnh thì anh Will chở em đi cũng được mà!
– Tôi không an tâm, tôi nói không được là không được ngày mai ở nhà, tôi có việc rồi em về phòng nghỉ đi.
Thật ra anh cũng muốn cho cô đi lắm chứ nhưng anh phải giải quyết cái mớ hỗn độn này rồi làm sao chở cô đi được, để Will chở cô đi anh cũng không anh tâm lắm vì cậu ta mà gặp mấy thứ hoa quả gì đó thì có mơ cậu ta mới quan tâm đến xung quanh, rồi nhỡ bệnh cô tái phát rồi không có anh tính sao?
Cô lủi thủi bước ra, mặt buồn xo không thèm nhìn ai, Will cũng đã nghe toàn bộ câu chuyện nhưng biết làm sao? Tính cậu chủ đã quyết vậy thì khó ai mà thay đổi được.
Một Đời Để Anh Yêu Em
Đúng là một cái duyên khéo sắp đặt đã lâu, mười mấy năm trước cô gặp được mẹ của anh, “ta gặp nhau” đã đưa Hạ gặp Kiệt nhưng tưởng chừng như lạc mất nhau rồi số phận của họ lại tiếp tục kéo dài trong tình trạng là bác sĩ và bệnh nhân. Có đến được với nhau hay không đều là do sự nắm bắt của cả hai.
– Em đừng khóc nữa, tôi nghĩ mẹ tôi hôm nay gặp lại em bà ấy vui lắm rồi! – anh lúc này rất bình thản.
– Em không cảm thấy buồn nữa, em cảm thấy trân trọng hơn những thứ mẹ anh đã tặng cho em. Lúc trước những khi tuyệt vọng em đều mang ra ngắm như lấy lại sức mạnh mà tiếp tục bước đi.
– Hạ ngốc! em thật giống mẹ tôi, có khi tôi nghĩ em là con gái bà ấy giống hơn cả tôi. – anh xoa đầu cô.
– Sao chứ? Anh đang ganh tị đó hả? phải chi được làm con gái mẹ anh cũng rất tốt.
Anh lúc này tự dưng bị ngẹn lời, phải cô ấy rất giống mẹ anh ngay cả số mệnh cũng giống như thế, cùng bị một căn bệnh kết thúc cuộc đời, những khác một điểm hôm nay đã có Ngụy Tuấn Kiệt này thì anh sẽ dùng đôi tay từng không giữ được mẹ anh để kéo cô lại.
– Ngụy Thanh Hương! Tên mẹ anh rất đẹp!
– Là tâm nguyện của mẹ tôi, ba tôi đã đặt cho bà cái tên ấy “Hương” lấy từ tên loài hoa bà yêu thích, chữ lót là “Thanh” có nghĩa là dịu nhẹ.
Gia đình anh thật đặc biệc nếu không phải từng người trong số họ đã bỏ anh đi thì chắc bây giờ anh đã là người hạnh phúc nhất thế gian. Ngồi được một lát thì cả hai cùng ra về, lúc đi cô vẫn còn lưu luyến mãi gương mặt ấy nhưng vì thời gian đã trễ rồi nên anh đành lôi cô đi về lúc trên xe cô quay sang hỏi anh.
– Anh Kiệt, ngoài đôi mắt và màu tóc giống mẹ ra, anh còn điểm nào giống nữ không? – cô đang nghịch tóc mình.
– Có, tóc xoăn – anh hơi do dự nhưng cũng trả lời.
– Hả? đâu có đâu, tóc anh bình thường mà – cô chuyển sang vò đầu anh.
– Tại lúc đi cắt tóc tôi bảo người ta là cho thẳng ra, con trai để tóc xoăn trông kì chết đi được – anh nhăn mặt.
Trông khi nhìn cái mặt anh thì cô đang dần dần tưởng tượng ra anh bây giờ đanh là một biểu tượng nhan sắc trong bệnh viện, biết bao cô y tá ngưỡng mộ chết lên chết xuống nếu để tóc xoăn che khuất mặt, cái đầu lúc nào cũng rối tung sẽ trông tức cười chết mất đi được, làm cô cứ ôm bụng mà cười ngoặc ngẽo.
– Anh Tuấn Kiệt, theo ý kiến riêng của em á thì anh nên để tóc xoăn đi, mốt bây giờ là thế với lại để vậy trông sẽ giống người rừng hơn đó mới là phong cách – cô lại ôm bụng cười.
– Em dám…………….- anh đang nhíu mày khó chịu.
Do hôm nay đi chơi về mệt quá nên tối đó cô ngủ rất say, sáng lại còn dậy hơi bị muộn. Cô lếch từ từ xuống đất rồi là vệ sinh cá nhân, đi xuống nhà chẳng thấy bóng dáng ai cả và chẳng thấy anh ở đâu, cô đi vòng vòng một lát đến quán cà phê.
– Cô Laura cô dậy rồi đó hả? – bà John từ trong bước ra.
– Vâng! Chào bà, cháo dậy rồi mà trong nhà chẳng thấy ai kể cả anh Henry. – cô lại bàn ngồi xuống.
Cùng lúc đó phía bên trong xuất hiện tiếng nói lảnh lót cầm theo một đĩa bánh chạy ra.
– Em gái, em dậy rồi sao? Cậu Henry đã đi đến bệnh viện rồi một lát cậu về, anh ra đây lấy ít sữa là bánh. Này ăn đi! Đây là bánh Crepe.
Bánh Crepe là một loại bánh của Pháp, bánh có lớp vỏ nóng hổi thơm lừng mùi bơ sữa, bên trong có lớp nhân tùy theo sở thích của bạn, Will đã làm nhân dâu tây tươi vì cậu biết cô rất thích loại trái cây này, cảm giác khi thưởng thức nó đúng là rất tuyệt sẽ rất tuyệt hơn nếu được uống một một ít cà phê những rất tiếc thứ này đã bị anh cấm từ lâu.
– Thật tuyệt vời nha anh Will, ở đâu có anh nấu ăn cho mỗi ngày là niềm hạnh phúc to lớn đấy. – cô cười tít mắt.
– Vậy mà cậu chủ lúc nào cũng chê anh phiền phức, hôm nay được Laura khen anh rất vui – Will hớn hở.
– Không có đâu, anh ấy lúc nào mà chẳng vậy. Mà nè trái cây ở đây lúc nào cũng tươi ngon thật, anh mua nó ở đâu vậy Will?
Tất cả nhìn cô rồi cười, ở nơi đây không phải mua bất cứ thứ gì cả vì đã có một nguồn cung cấp sẵn chỉ cần đến và lấy về.
– Anh không mua ở đâu cả, những thứ em đang ăn đều là từ trang trại mang về!
– Trang trại? ở đây có trang trại ư? – cô rất ngạc nhiên.
– Không phải ở đây mà phải đi một quãng đường ngắn mới tới được chỗ đó. Ngày mai ở đó sẽ thu hoạch một số loại nông sản, anh sẽ đi đến đó cùng thu hoạch sẽ rất vui đó Laura! – vẻ mặt của Will đang vui sướng.
Hai mắt cô lúc này đang sáng lên, trang trại ư? Trước đây khi xem ti vi cô thường thấy các trang trại ở bên nước ngoài đều rất là đẹp, nơi đó trồng vô số các loại rau, trái cây, thực phẩm….. cô cũng ước ao một lần được trải nghiệm, được tận mắt chứng kiến người ta thu hoạch thú vị biết nhường nào.
– Anh Will! Mai chở em đi với nha? – cô níu áo Will.
– Hihi….nếu có Laura đi thì chắc sẽ vui lắm……nhưng………- ánh mắt cậu e dè.
– Nhưng sao hả anh?
– Cậu Henry, cậu ấy biết có cho em đi không nữa, nếu cậu ấy không cho thì………..
Phải làm sao đây? Câu hỏi này đang làm cô nhức óc vô cùng, có thể anh sẽ cho cô đi nhưng cũng có thể anh sẽ nổi cơn lên bắt cô ở nhà thì sao? Nếu cô mà trốn anh đi thế nào Will cũng bị anh làm cho bầm dập còn cô chắc sẽ bị anh cấm túc luôn mất.
– Anh Will yên tâm, em sẽ thuyết phục Henry cho em đi mà! – cô nói với cậu.
Cô ăn xong thì ở ngoài quán cà phê luôn vừa suy nghĩ vừa phụ giúp dọn dẹp. Trưa trưa đang ngồi trò chuyện cùng bà John thì thấp thoáng thấy xe của anh đi vào, cô vội vã chào họ rồi đi vào nhà, anh đi vào phòng thì cô cũng vừa vào tới và chạy tọt lên phòng của anh.
Đứng trước cửa phòng mà cô cứ như tên trộm vậy cứ hé hé cửa nhừn không dám vào đi qua đi lại trước phòng anh để suy nghĩ chiến thuật. Anh vừa về là ngồi ngay vào bàn làm việc đọc tài liệu vì hôm nay anh nhận được cuộc gọi của trợ lí phải giải quyết mớ công việc này, nhưng hình như trước cửa phòng có tiến động, có bóng ai đi qua đi lại nhìn sơ qua là anh đoán được ai rồi.
– Em tính làm thám tử đấy hả? – anh đang đứng gác tay vào cửa.
– Đâu có, em chỉ là…muốn hỏi anh một chút chuyện thôi! – cô bước vào cùng anh.
Anh hôm nay trông thật nghiêm chỉnh, gương mặt thì không chút biểu cảm lạnh không thể tả, phải chăng lúc anh tập trung làm việc thì như thế này. Cô cảm thấy cơ hội mà anh gật đầu thì ngày càng thấp, sao nhìn cô bây giờ giống một con bé còn anh thì giống phụ huynh của cô hơn đó nhưng Minh Hạ cũng 18 tuổi rồi đâu còn nhỏ gì nhất định phải mạnh mẽ lên.
– Em muốn nói cái gì với tôi? – giọng anh vang lên phá tan sự im lặng.
– Thật ra là……….. thật ra là…… là…… – cô vẫn chưa nói được.
– Thật ra là em muốn nói cái gì? – angh mắt anh nhì thẳng sang cô.
Phải làm sao? Phải làm sao? Ai giúp tôi? Rốt cuộc cô vẫn chưa có nói ra được, chỉ một câu đơn giản thôi sao mà khó vậy.
– Ngày mai anh cho em đi đến trang trại nha? – cô khó khăn lắm mới nói được.
– Đến đó làm gì? – anh lạnh nhạt.
– Thì đến đó coi người ta thu hoạch sẽ rất vui đó…..hihi, anh cho em đi nha? – cô cười với anh.
Anh ngồi suy nghĩ một lát rồi nói một câu dập tan hết hi vọng của cô
– KHÔNG THỂ ĐI ĐƯỢC!
– TẠI SAO? Không lẽ anh tính nhốt em ở nhà luôn đó hả? đi đến đó thì có gì đâu mà không cho người ta đi? – cô bắt đầu phát bực.
– Mai tôi không rãnh để chở em đi, tôi có việc cần giải quyết.
– Tưởng gì, anh không rãnh thì anh Will chở em đi cũng được mà!
– Tôi không an tâm, tôi nói không được là không được ngày mai ở nhà, tôi có việc rồi em về phòng nghỉ đi.
Thật ra anh cũng muốn cho cô đi lắm chứ nhưng anh phải giải quyết cái mớ hỗn độn này rồi làm sao chở cô đi được, để Will chở cô đi anh cũng không anh tâm lắm vì cậu ta mà gặp mấy thứ hoa quả gì đó thì có mơ cậu ta mới quan tâm đến xung quanh, rồi nhỡ bệnh cô tái phát rồi không có anh tính sao?
Cô lủi thủi bước ra, mặt buồn xo không thèm nhìn ai, Will cũng đã nghe toàn bộ câu chuyện nhưng biết làm sao? Tính cậu chủ đã quyết vậy thì khó ai mà thay đổi được.
Truyện: Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Diệp Phồn Tinh nói: ” Nhưng em đã hẹn xong rồi, hơn nữa em cũng muốn đi ra ngoài một chút.”
Chỉ cần Phó Cảnh Ngộ ở nhà, thì phần lớn thời gian Diệp Phồn Tinh sẽ ở nhà cùng anh, khả năng cũng bởi như thế, mới tạo thành thói quen của cô, làm cô lúc nào cũng sợ hãi mất đi anh, cho nên bây giờ cô đang cố gắng để cho mình trở nên độc lập một chút.
Bà Phó biết mấy cô Gáo trẻ thường thích ra ngoài chơi cùng bạn bè, tỏ ra đã hiểu: “Đi đi! Về sớm một chút.”
Cố Vũ Trạch trước lúc ở nhà cũng suốt ngày không thấy bóng dáng đâu, lúc ở bên ngoài, cái tuổi này đều như vậy, bà Phó sáng suốt cực kì.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, ” Anh đưa em đi?”
“Không cần đâu.” Diệp Phồn Tinh nói: ” Em tự đi qua là được, cũng gần thôi.”
Bà Phó nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, ” Con gái người ta đi ăn cơm với nhau, con đi xem náo nhiệt gì?”
Phó Cảnh Ngộ: “…”
Diệp Phồn Tinh đứng lên đi ra khỏi cửa, Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy bóng lưng của cô, ánh mắt trở nên lo lắng.
Bà Phó nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: ” Mẹ thấy Tinh Tinh còn đang giận con đấy, con xem làm thế nào mà dỗ nó đi.”
Phó Cảnh Ngộ nhức đầu mà nhìn mình mẹ, ” Thì ra mẹ cũng nhìn ra được vợ con đang giận con à? Vậy mà mẹ còn thả cô ấy đi ra ngoài nữa?”
” Từ trước tới giờ mẹ toàn thấy Tinh Tinh đi làm lành với con trước, cũng chưa từng thấy con chủ động bao giờ, không phải mẹ muốn nhìn một chút xem con định làm gì sao?” Bà Phó nói xong nhìn có chút hả hê nở nụ cười.
Phó Cảnh Ngộ: “…”
Đây đúng thật là mẹ ruột của anh sao!
Tưởng Sâm từ bên ngoài đi vào, cầm lấy tài liệu lên lầu, đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đang ngồi ở chỗ đó lật xem tài liệu rất chăm chú, không nhịn được trong lòng than thở, anh Phó mới vừa trở về, liền vội vã đâm đầu vào công việc, cho nên bản thân mình cũng phải càng thêm cố gắng mới được.
Truyện Teen Thầy, Em Yêu Thầy
thế chứ? Mi cứ cư xử như trước, cứ nói chuyện, cứ cười đùa, cứ thoải mái, cứ…thế nào mi thích là được. Hi hi. Thầy thì thầy chứ, có phải ma đâu mà sợ. Đi học mi gọi “thầy”, ở nhà mi gọi “anh” hay … “oppa” cũng được,à à, sorry, ta không giỡn. – My nói đúng đó. Mi cứ bình thường đi, đừng phức tạp hóa vấn đề, để mọi chuyện tự nhiên là tốt nhất, cái gì đến sẽ đến thôi. Thời gian sẽ trả lời tất cả. – Tụi mi nói như dễ lắm ấy. – Chứ sao, dễ còn hơn, hơn gì Diệu? À, hơn uống trà sữa í. Với lại, mi là ai chứ? Mi có bao giờ biết chữ “ngại” viết như thế nào đâu? Ta nhớ mi kể mi còn chủ động tỏ tình với thằng nào học chung lớp với mi năm 12 nữa mà . – Lam “dũng cảm” của chúng ta không lẽ chỉ vì một ông thầy mà mất hết chí khí thế hả? Sao ta thấy tầm thường quá, My nhỉ? ( vừa nói Diệu vừa nháy mắt với My ) – Ờ, ta thất vọng quá đi thôi !!!! Lam vẫn không phản bác gì. Như mọi lần thể nào nó cũng bặm môi trợn mắt với hai con bạn , rồi sau đó sẽ chứng tỏ nó là “nữ anh hùng hào kiệt” ra sao. Giờ có lẽ ” thời thế đổi thay”, “nữ anh hùng” Lưu Trà Lam oanh liệt trong lòng My và Diệu đã “gục ngã” trước “đạo tặc” Hoàng Hải Nam “vô danh tiểu tốt” . Đáng buồn thay, đúng là khó thoát nỗi “mỹ nam kế” của tên “đạo tặc” này . – Lam, LƯU TRÀ LAM, có phải mi không hả? – Thôi My ơi, kiểu này con Lam nó trúng “mũi tên tình ái” của thầy Nam rồi !!!! – Ô mô ( cái từ này bị nhiễm từ Lam ^^), ta không dám tin đâu Diệu. Mi nói gì đi Lam. – Ta biết nói gì đây? Tụi mi nói đúng hết, không sai. Diệu chạy lại ngồi sát Lam hơn. – Lam, thật đó hả? – Uh, ta còn phải nói bao nhiêu lần nữa hai tụi bây mới tin? – Thật sự tụi ta cũng không nghĩ mi thích thật đâu. Có lẽ, chỉ là sự ngưỡng mộ thôi. – Ngưỡng mộ hả? – Ời, mi đọc Trà sữa nhiều như vậy làm gì không biết, chẳng rút được kinh nghiệm chi hết. Theo như truyện thì hầu hết các tình cảm đều là ngộ nhận cả, sẽ có một nhân vật xuất hiện, giúp mi nhận ra sai lầm. Và thế là… – Khùng quá đi !!!!!! – Khùng gì, mi không tin thì thôi, còn nói ta khùng, đừng hòng kể chuyện cho ta, nhờ ta tư vấn nữa. – Híc, ta xin lỗi mà Diệu, đừng vậy mà . Nhưng, thực tế và truyện đâu giống nhau. Diệu chưa kịp trả lời, My đã nói: – Không có thực tế thì làm gì có truyện. Truyện cũng từ cuộc sống đời thường mà ra thôi nhóc. Ta thấy con Diệu nói cũng đúng đó. Mi cứ từ từ suy xét tình cảm của mi đi, thời gian còn dài. Nhưng trước mắt là thái độ của mi á. Bình thường đi, mi như vậy bị nghi ngờ liền. Con bé Ti gì gì đó, ta cảm giác nó thông minh lắm, không khéo “lộ tẩy”. – Ti còn phải nói, nó thông minh hệt như thầy vậy. Nhưng nếu nó biết thì khỏi lo, ta với nó thân như hai chị em mà ^^. – Vậy thì được. Quan trọng nhất là thái… – Ta biết rồi mà, quan trọng nhất là thái độ của ta, hi hi. Ta sẽ cẩn thận . –
– Lam ơi, thay quần áo rồi đi, trễ rồi đó! – Còn sớm mà mẹ, mới có 6h20 mà. – Trễ rồi chứ sớm sủa gì, lẹ lên, đừng để người ta chờ. – Dạ, biết rồi. Lam uể oải tắt cái laptop. “Đang nghe nhạc một hay” – Lam lầm bầm trong miệng ( quên nói, nó là chuyên gia “lầm bầm” đấy mọi người ạ ). – Haiza, mặc cái gì bây giờ nhỉ? Suy nghĩ một lát, nó quyết định mặc cái yếm xanh mới “tậu” hồi Tết. Mang đôi giày thể thao vàng, lấy tay vuốt sơ mái tóc ngắn cũn cỡn ( tóc ngắn sướng vậy đó ^^), nó nhìn vào gương mỉm cười: – Ok, tạm ổn.
Bàn ăn bây giờ có thêm 4,5 người đàn ông lạ hoắc, đang nói chuyện say sưa. Nó bước lại chỗ mẹ nó và mẹ thầy: – Mẹ, về chưa? Mai con có bài kiểm tra nữa. – Suỵt, không thấy ba con với ba anh Nam đang có khách à. Mấy ông đó là bạn cũ, mấy năm rồi không có liên lạc gì. Hôm nay hên sao mà gặp được, chắc phải lâu lắm mới về đó. – Híc, vậy tính sao giờ. Con chưa học bài gì hết mẹ ơi (nó đang nói láo mẹ nó, mai có kiểm tra thật, nhưng kiểm tra Anh văn là sở trường của nó mà. Nó chỉ đang trốn thầy thôi ). – Ai biểu con không chịu tập xe máy làm gì. Giờ có muốn về cũng không được. Hay con ra đón xe ôm về? – Mẹ giỡn hả, con không đi xe ôm đâu. – Hi, mẹ giỡn mà. Để mẹ tính cách. – Hay để cô nói thằng Nam đưa con về?- Mẹ thầy nãy giờ mới lên tiếng. – Dạ thôi, không cần đâu cô ơi, con ở lại chờ tí cũng được mà. Về thức khuya chút học cũng chưa muộn – Lam hoảng hốt khi nghe đề nghị của mẹ thầy. – Sao được chứ con, việc học quan trọng hơn. Thằng Nam cũng tiện đường mà, với lại giờ nó ở lại cũng không được gì. Lam chưa kịp nói gì thì mẹ Nam thấy Nam đang bước vào thì ngoắt lại: – Nam, Nam !!! Phen này tiêu thật rồi, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà. Nó than thầm trong bụng. – Gì
Thầy cứ về đi. Đừng lo. – Tôi đâu có lo, tôi sợ ba mẹ tôi thôi. Ba mẹ tôi bảo phải trông nom em, nên tôi đâu dám trái lời. – Bộ thầy chỉ lo cho em vì nghĩa vụ thôi hả – Lam buồn rầu hỏi, nhưng nó không đợi câu trả lời của Nam, dẫu sao nó cũng biết thầy trả lời thế nào rồi. – Bye thầy, em vào đây. Lam nói rồi chạy ù vào, không thèm nghe thầy đang gọi với theo.
Lam ngồi cứ nghĩ vẩn vơ, đến khi thầy cho giải lao mà nó cũng không hay. Diệu phải lấy tay đung đưa trước mắt nó mấy lần nó mới giật mình: – Eh, làm trò gì vậy mi? – Mi làm gì mà thất thần vậy. Tụi ta lo quá à. – Hì, ta suy nghĩ tí chuyện í mà. Đừng lo, ta nghĩ xong rồi – Híc, ta nghi quá, mi thì biết nghĩ gì chứ. Đầu óc mi toàn nghĩ lung tung thôi. – Ặc, sao nói ta vậy mi , ta cũng nhiều suy nghĩ hay ho lắm chứ. – Thấy ghê, dù mới chơi với mi nhưng tụi ta còn lạ gì mi. Chắc mấy đứa bạn của mi cũng
khổ vì mi quá. Hi hi. – Không dám á, đừng coi thường ta nghe, ai cũng phải “hãnh diện” vì làm bạn với Lưu Trà Lam đó . – Ừm, “hãnh diện” ghê ^^. – Xì !!!!! – Hồi nãy mi có nghe giảng bài không? – Hỏi biết câu trả lời của ta còn hỏi gìmệt.
Bạn đang xem bài viết Truyện Một Đời Để Anh Yêu Em trên website Kichcauhocvan.net. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!