Top 5 # Phải Làm Sao Để Em Quên Được Anh Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 4/2023 # Top Trend | Kichcauhocvan.net

Em Phải Làm Sao Để Quên Được Anh Đi

Cho đến khi em nhận ra mình đã có tình cảm với anh lúc nào không hay thì bên cạnh anh đã có người con gái khác, người đó cũng rất yêu anh.

Em buồn và tuyệt vọng nhưng không thể nói cho anh biết em yêu anh như thế nào. Hơn một năm qua em đã xem boi tinh yeu và vẫn luôn hy vọng có một ngày nào đó anh nhận ra tình cảm của em và cho em cơ hội một lần nữa để em được bên cạnh anh và yêu anh. Nhưng chỉ đổi lại sự tuyệt vọng tột cùng khi thấy anh cùng người ta hạnh phúc. Ngày ngày em đau khổ khi nghĩ về anh, mỗi sáng thức dậy, người đầu tiên em nhớ là anh rồi chợt nhận ra anh không bao giờ thuộc về em.

Nhiều lần em muốn chuyển công ty khác để hằng ngày không phải nhìn thấy anh, như vậy em sẽ bớt đau hơn. Nhưng công việc em đang ổn định, em không muốn lại phải vất vả đi tìm công việc mới nên em phải ở lại, ở lại để đối mặt với anh mỗi ngày, để rồi tình yêu trong em ngày càng lớn, nỗi đau ngày càng to dần. Có lần anh hỏi em: “Vì sao ngày xưa em không thương tôi để tôi thương người khác vậy?”.

Em chỉ biết mỉm cười im lặng. Em không biết đó là lời nói thật lòng hay chỉ là câu nói đùa vui của anh. Chắc chỉ là anh muốn giễu cợt em thôi. Ngày sinh nhật em anh cũng chẳng buồn gửi lời chúc mừng đến em cho dù với tư cách là bạn bè, em đã mong chờ và hụt hẫng biết bao. Giờ đây, em đã quá mệt mỏi với thứ tình cảm đơn phương này.

Em phải làm sao để quên được anh đi, quên hết những thứ thuộc về anh? Đã rất nhiều lần em muốn nói rằng em đã yêu anh, cho dù anh không đáp lại tình cảm của em nhưng điều đó sẽ giúp em cắt đứt mọi ảo tưởng, em sẽ dễ dàng quên được anh, nhưng lý trí đã ngăn em lại. Em sợ anh sẽ coi thường em, mọi người biết chuyện sẽ cười và nói rằng: Con nhỏ đó là kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc của người khác. Em sợ lắm lời thiên hạ bàn tán. Vì thế em lại chọn cách im lặng.

Ở cái tuổi 26, bạn bè đều đã có gia dinh và con cái, còn em thì cứ mãi khổ sở, dặn vặt vì mối tình đơn phương không kết quả. Em muốn mỗi ngày của mình đều vui vẻ lạc quan như xưa, chứ không phải mỗi ngày nhìn anh từ xa rồi u sầu, ủ dột. Em phải làm sao đây, nói thật lòng mình với anh, hay cứ chôn chặt nó trong lòng rồi chờ thời gian xóa nhòa hình bóng anh?

Em Phải Làm Sao Để Quên Được Anh Đây?

Anh, một người đàn ông đã có vợ và từng trải, kinh nghiệm trong tình trường, còn em cháy mình với những đam mê, với những giây phút ngọt ngào bên anh…

Anh yêu của em!

Em đang ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy vì mưa to quá anh à. Anh đã từng nói: “Khi được ngủ là sướng nhất” nhưng giờ đây, em sợ ngủ lắm rồi anh ạ, vì ngủ em sẽ phải tỉnh dậy, nhất là lúc này đây, em lại bị giật mình tỉnh giấc, lại ước giá như anh đang nằm cạnh em… nhưng em biết, mơ ước cũng vẫn chỉ là ước mơ mà thôi, phải không anh?

Trời mưa, ngồi một mình trong nỗi cô đơn, em thấy tâm trạng mình sao giống bài hát “Hoang mang”… “Dẫu đã biết anh không hề yêu nhưng vẫn mơ mộng nhiều… xa là nhớ, đêm nằm mơ, mơ tình ta xanh như bài thơ…”. Lại nhớ cái đêm mình ở bên nhau, chỉ một đêm duy nhẩt nhưng những kỉ niệm ngọt ngào về nó thì em không thể nào quên. Nhiều khi bất giác em chợt nghĩ, em sa vào vòng tay anh, yêu anh phát điên lên, phải chăng tất cả đều là vì “chuyện ấy”?

Anh, một người đàn ông đã có vợ và từng trải, kinh nghiệm trong tình trường, còn em cháy mình với những đam mê, với những giây phút ngọt ngào bên anh… Những cái vuốt ve, những nụ hôn nồng cháy, em được ôm lấy anh thật chặt, được hôn anh, được hờn dỗi anh “Sao anh lại làm thế, đang ngủ cơ mà, bắt đền anh đấy”… Ôi, tất cả giờ đã qua, chỉ còn lại trong ta một nỗi đau vô cùng! Không biết anh của em có còn nhớ hay không nhưng em thì nhớ lắm, nhớ đến không thể nào quên, nhớ vào sâu trong tim, để trái tim em lạnh giá đi, để suốt phần đời còn lại em không bao giờ phải sa vào bất cứ mối tình nào nữa….

Anh, em thấy khó thở quá! Em cởi cúc áo trong ra, muốn sờ tay lên ngực mình vì đó là cảm giác mà em rất thích khi được ở trong vòng tay anh… nhưng giờ đây, em không dám làm thế nữa rồi vì nó lại làm cho em bị ám ảnh và tưởng rằng, đấy là bàn tay anh chứ không phải bàn tay em. Em sợ nhiều thứ quá phải không anh? Còn anh, chắc là anh quên hết rồi phải không?

Có lẽ anh cũng coi em chẳng khác gì mối tình một đêm. Và em hiểu, anh sẽ chỉ trân trọng những cô gái mà họ phải chạy theo chứ không phải là những cô gái mải miết chạy theo họ. Không biết anh có nghĩ rằng em đang chạy theo anh không?… Nếu anh nghĩ như vậy thì chắc chắn anh đã hiểu nhầm em rồi!

Em yêu anh nhiều nhưng vì anh đã có gia đình, vì em biết em chẳng còn gì để mất nên em mới phải níu kéo “yêu thương mong manh” từ anh. Nếu như em có thể bắt đầu từ đầu thì em tin rằng mình sẽ làm cho anh thay đổi, tốt đẹp hơn rất nhiều… cái lỗi của người phụ nữ kia là quá nuông chiều anh, không biết uốn nắn tình yêu theo cách của mình, chỉ tiếc là em không được đứng ở vị trí của chị ấy, nếu không em chắc chắn làm được điều đó.

Tình yêu là gì mà làm cho ta đau khổ thế này? Tất cả chỉ vì một chữ “yêu” mà đời ta đã bước sang trang khác, một trang đời u tối. Những tưởng yêu anh, muốn mang đến cho anh một cuộc đời hạnh phúc, không lo toan và vất vả thì anh lại muốn một cuộc đời sóng gió, vất vả, buồn đau,… thật là oái oăm thay! Chính vì những cái nghịch lý và ngang trái đó nên em đã tự làm tổn thương trái tim mình mất rồi!

Anh biết không anh? Hôm chủ nhật anh đi đón em, lúc ngồi sau xe anh, em muốn ôm anh thật chặt mà sao không thể… lúc ấy, nước mắt ước đẫm mi em nhưng em phải cố kìm nén lại vì em đã khóc quá nhiều và giờ đây, em không thể khóc thêm được nữa… Em chỉ biết được cảm giác đau đớn vì biết rằng, anh đã không còn thuộc về em và ngay cả khi anh ôm em cũng không còn chặt nữa rồi, anh hôn em không còn nồng nàn và ham muốn trong anh cũng không còn như xưa nữa… tất cả trong anh giờ đây đã nguội lạnh. Một chuyện tình đã qua, một gương mặt đã qua, chẳng còn trong anh một chút vương vấn hay tình yêu thương!

Giá mà em có được một chút vô tình như anh dành cho em thì giờ đây em đã không phải đau nhiều đến vậy! Bây giờ, cứ nghĩ đến đàn ông là em sợ… em vốn thích người đẹp trai, giàu có, galăng… nhưng giờ đây, có là diễn viên, người mẫu, tỷ phú đứng trước mặt em thì em cũng chẳng quan tâm vì trái tim em đã lạnh giá mất rồi. Hôm nọ có một người đàn ông giàu có đến làm quen với em nhưng em thiết nghĩ, dù ông ta có là tỷ phú thì với em, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả! Trái tim em giờ không còn cảm xúc, không còn chỗ cho những ham muốn, yêu đương, mà chỉ là sự trống rỗng, đau đớn…

Em cảm giác mệt mỏi lắm rồi anh ạ! Em sẽ lại một mình với căn phòng trống rỗng, một mình đối diện với màn đêm cô độc, một mình ôn lại những yêu thương ngày còn bên anh… để rồi đớn đau nhận ra mình rất đáng thương và cô đơn.

Em phải làm sao để quên được anh đây?

Theo VNE

Làm Sao Em Có Thể Quên Anh Được…

Anh à,

Hôm nay trời đẹp quá! Trời thu heo may gió thổi, em một mình dạo quanh nơi mà chúng ta đã từng qua. Mấy mùa rồi anh nhỉ? Mùa thu năm ấy, mùa nhớ của em và anh…

Em tưởng rằng thời gian có thể làm dịu đi nỗi đau mất anh trong em, nhưng em đã nhầm rồi anh ạ. Nhớ lắm anh biết không! Em nhớ cái nắm tay, nhớ ánh nhìn dịu dàng của anh những ngày chớm thu lá vàng. Anh từng bảo em “Hôm nay trời đẹp lắm. Sao có thể bỏ lỡ cái khung cảnh đáng yêu như thế này mà vùi đầu vào chăn ngủ nướng”. Vậy nên, hôm nay em đã ra ngoài để hít hà cái vị se se lạnh của thu Hà Nội.

Hà Nội trong em còn lạ lẫm lắm anh ạ… Em đâu biết nhiều quán cafe ở Hà Nội, em đâu thuộc những con phố nơi Hà thành, em… thậm chí vẫn còn lạc đường khi thẩn thơ mà không có anh. Vậy mà anh ra đi như thế, bỏ lại em với trời thu Hà Nội xinh đẹp như thế này. Giận anh ư? Ghét anh à? Có không nhỉ… Em chỉ nhớ anh thôi…

Anh ở đó… liệu có một Hà Nội yêu thương bên cạnh không anh, liệu có một con bé tính cách thât thường lúc mưa lúc nắng làm phiền anh mỗi sáng, mỗi tối không nhỉ. Anh bảo rằng khóc xấu xí lắm, nhưng mà em lại đang khóc rồi… Nếu có anh ở đây, anh sẽ lại kể chuyện cười và làm đủ mọi trò để trêu em cho mà xem. Ôi anh của em đáng yêu quá…

Làm sao em có thể quên anh như anh bảo được… Em chỉ nhớ anh thôi, ngốc của em ạ.

Em đang viết thư cho anh, cho thư vào bao, dán tem và viết tên người gửi.. nhưng không hề biết địa chỉ của người nhận… Em lại lặng đi và nhìn ra khoảng trời vô định như ngày hôm đó… Anh chỉ mới cười chào tạm biệt em, mà sao ngày mai, anh mãi không quay lại…

Anh à! Trời hôm nay đẹp lắm, em làm sao mà ngủ nướng được, em đi tìm góc kỷ niệm có anh… ở một nơi xa lắm… Anh, Hà Nội của em!

Hien Hap –

Nguồn thông tin được chúng tôi sưu tầm từ Internet

Làm Sao Để Anh Quên Em?

– Tôi và cô ấy quen nhau trong một lần tình cờ. Khi đó, tôi đang là bộ đội và được về dự đám tang một người bác, còn cô ấy là bạn học với con gái người bác đã mất của tôi.

TIN BÀI KHÁC

Lần đó, tôi và cô ấy cũng có một chút ấn tượng về nhau nhưng vì tôi phải lên đơn vị và không có cơ hội làm quen với cô ấy, mãi 6 tháng sau tôi mới xin được số điện thoại và làm quen với cô ấy.

Lúc đó, khi mới quen nhau được 2 ngày thì cô ấy đón nhận cú sốc lớn là mất đi người cha mãi mãi sau một tai nạn. Thời gian đó, tôi thường xuyên nhắn tin an ủi và động viên cô ấy, dần dần thì thân thiết hơn vì cả 2 cùng đều có tâm trạng buồn, em thì mất đi người thân còn tôi là một nỗi buồn xa xứ. Càng ngày chúng tôi càng hiểu nhau hơn và nảy sinh tình cảm, cô ấy đã nhận lời yêu tôi bất chấp khoảng cách về địa lý và không được gặp mặt nhau.

Trong thời gian yêu nhau, khi tôi còn tại ngũ, chúng tôi không thường xuyên liên lạc được với nhau vì tôi không được dùng điện thoại và em cũng chẳng lên thăm tôi được vì còn đi học. Có những lúc gần 1 tháng trời không liên lạc được với cô ấy nhưng cô ấy cũng chỉ trách yêu rồi lại thông cảm cho tôi cũng không đòi hỏi nhiều. Điều đó càng khiến tôi trân trọng và yêu cô ấy hơn.

Tình yêu của chúng tôi cứ thế lớn dần lên và tưởng chừng mãi mãi thuộc về nhau. Cả 2 đều mong đến ngày tôi hoàn thành nghĩa vụ về nhà để được gần gũi nhau, bù đắp cho những ngày xa cách. Và ngày ấy cũng đến sau 8 tháng chờ đợi. Tôi hoàn thành nghĩa vụ, trở về quê hương, 2 đứa gặp nhau thì mừng lắm nhưng chúng tôi không đi quá giới hạn vì tôi muốn giữ gìn cho cô ấy. Thời gian đầu mới về, chúng tôi cũng thường xuyên gặp gỡ và ngày nào tôi cũng gọi cho cô ấy, thậm chí cô ấy cũng đã từng về nhà ăn cơm với gia đình tôi.

Tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc khi có được cô ấy và muốn sau này cô ấy học xong sẽ lấy cô ấy làm vợ. Nhưng cô ấy còn đang học lớp 12, lại là chị cả, dưới còn 2 em nhỏ không muốn lấy chồng sớm mà muốn đi nước ngoài lao động để giúp đỡ mẹ. Điều này khiến tôi thực sự lo lắng, nếu cô ấy đi tôi sẽ phải đợi và sợ cô ấy sẽ yêu người khác nơi xứ người.

Tôi cũng cảm thấy bối rối vì gia đình tôi muốn tôi đi làm rồi lấy vợ để ổn định. Năm nay tôi 26 tuổi rồi, về nhà được 3 tháng mà vẫn chưa xin được việc. Tôi không muốn cô ấy đi nhưng lại không lấy gì bảo đảm tương lai cho cô ấy, bản thân chưa kiếm được việc làm sao có thể lo được cho gia đình sau này.

Tôi bắt đầu cảm thấy chán nản và bắt đầu nghĩ ngợi nhiều hơn, đồng nghĩa với việc ít quan tâm đến cô ấy hơn, đã có lúc tôi muốn dừng lại nhưng tôi vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều và cũng không muốn cô ấy bị tổn thương.

Mới đây thôi, cô ấy còn nói với tôi rằng “Anh chỉ cần biết em chỉ có mình anh thôi”, vậy mà ba ngày sau cô ấy nói chia tay tôi vì không còn yêu tôi nữa. Thật sự khi nghe những lời này tôi tưởng cô ấy chỉ giận tôi mà nói như vậy nhưng cô ấy đã rất cương quyết, mặc cho tôi níu kéo thế nào thậm chỉ là làm đau chính bản thân để chứng minh rằng tôi yêu cô ấy nhưng vẫn không lay chuyển được. Cô ấy nói “anh sẽ quên được em, phải sống tốt và sẽ tìm được người tốt hơn hơn em, giờ thì mình chỉ có thể làm anh em thôi “.

Tôi thật sự ân hận khi đã làm cô ấy thấy mệt mỏi và mất niềm tin vào tình yêu của tôi. Tôi thấy chán nản, trống vắng quá! Tôi muốn cô ấy cho tôi thêm một cơ hội nữa nhưng không được. Tôi phải làm sao đây?

Bạn đọc giấu tên