Không biết vì lẽ gì mà chiều nay ra thế? Vì tiếng hát Ngọc Tân da diết quá? Vì mấy hôm nay mùa Đông lấp ló bên ngoài khung cửa? Vì tình yêu của Em là trọn vẹn với Đông? Hay vì cuộc tình mùa đông thai thoát tự kiếp nào?
Mấy hôm nay, cứ sáng mở cửa ra, gió sẽ ùa vào quấn quanh cơ thể, se se lạnh…thấy cuộc đời chưa bao giờ bình yên đến thế. Chỉ biết từ khi sinh ra và lớn lên thì đã yêu Đông bằng thứ tình yêu trinh nguyên của một thời con gái. Không che giấu được, như mùi hương vẫn đậm hương khẽ khàng lan tỏa trong gió…
“Làm sao về được mùa đông Dòng sông đôi bờ cát trắng Làm sao về được mùa đông Để nghe chuông chiều xa vắng”
Thỉnh thoảng, người ta vẫn rơi vào trạng thái nuối tiếc và hẫng hụt khi có điều chi đó thân thương trong đời mình ra đi, xa miết mãi, chẳng biết đường nào mà tìm về…như một sự bất lực của ngôn từ, của xúc cảm. Những lời này, khiến tôi thấy mình chênh vênh đến lạ. Làm sao mà tôi có thể về được những mùa đông đã đi qua trong đời mình, làm sao mà anh, mà em có thể về được bên nhau khi dòng thời gian vẫn lao vun vút về phía trước, để lại phía sau lũ lượt những niệm hoài xa cũ….Dòng tóc vẫn cứ dài ra, chở biết bao kí ức rong rêu…Có khi cũng muốn cắt phăng đi, như chối bỏ hiện thực của đời mình, của những yêu thương đã từng một thời ấp ủ…Làm sao về được dòng sông đôi bờ cát trắng? Làm sao nghe lại tiếng chuông chiều xa vắng?
Ai cũng một lần tắm trong một dòng sông, và ai cũng một lần sống trọn vẹn với mùa Đông của mình…
Với tôi, Đông vượt xa khái niệm mùa được tạo hóa khoác lên hình hài mặc định muôn đời, vạn kiếp. Mà Đông như một người tình, chung thủy, không phụ rẫy ai bao giờ. Kiểu như, với tôi, Bình Yên là viễn hằng mỗi dạo lang thang phố giữa những ngày đông. Chỉ cần bầu không khí lành lạnh là có thể cảm nhận được Đông về, thật gần, như một lời ước hẹn tự kiếp nảo kiếp nào…
“Làm sao về được mùa Đông
Mùa Thu cây cầu đa gãy”
Làm sao mà về được khi chiếc cầu đã gãy từ độ mùa Thu? Để em, để tôi ngồi ngóng đợi một chuyến tàu xuyên đêm, xuyên những cung đường kí ức về với mùa Đông cũ…Và em, và anh vẫn là những lữ khách độc hành mong ngóng để rồi khi nhận ra là “không thể” sẽ biết tự vỗ về mình “Thôi đành ru lòng mình vậy. Vờ như mùa đông đã về…”
Rồi trong lòng mỗi người đều có những mùa Đông cũ, dở dang của riêng mình mà suốt kiếp này sẽ không bao giờ trở về được…Rồi sẽ có những mùa Đông “mới” sẽ đến. Xuân sang Hạ rồi về Thu lại đến Đông, có chăng là mùa Đông ấy có mang lại cho bản thân mình Bình Yên vỗn dĩ hay không mà thôi…
Một bài hát, đôi khi, người ta không đủ độ chín và sâu của xúc cảm để cảm nhận thấu đáo những điều mà người sáng tác truyền tải. Nhưng tôi tin, mỗi bài hát đều có vai trò nhất định trong việc đánh thức những dòng xúc cảm còn mê ngủ trong sâu thẳm mỗi người. Có khi suốt kiếp này, chúng không được đánh thức và chìm trong những mộng mê không lối thoát, có khi xúc cảm sẽ tỉnh dậy và mỉm cười rạng rỡ như những buổi sớm mùa đông se se lạnh.
An nhiên.
Rồi mùa Đông sẽ đến, sẽ đến…Đợi chờ đôi khi cũng là hạnh phúc, quãng ngày nào đó bạn, tôi cứ hãy “Thôi đành ru lòng mình vậy.Vờ như mùa Đông đã về…” như một sự vỗ về ngóng đợi yêu thương…
…Và biết đâu sáng mai đây, mùa Đông đã về, về thật, trong khi ta còn mơ ngủ!
Thương! Người tình của Em ạ!