Tình yêu là thiên trường địa cửu, tình yêu là vĩnh hằng nhưng tình yêu cũng chẳng là gì cả bởi nó đơn giản chỉ là tình yêu. Tình yêu chẳng ai định nghĩa được một cách rõ ràng, chẳng ai biết khi nào ta yêu, và sẽ yêu ai, yêu như thế nào. Vì thế mà mới có đắng cay mặn chát, cũng mới có ngọt ngào mê luyến đắm say.
Hà Nội trở lạnh trong cơn gió mùa đông bắc và lất phất mưa bay. Thủ đô rộng lớn như thế cũng dường như bé lại, co mình để tránh cái rét đang mạnh mẽ ùa về.
Ấy vậy mà ta chẳng tìm thấy dáng vẻ liu xiu hay lạc lõng cô đơn của mùa đông buốt giá. Hai bên đường ánh đèn màu vẫn bật sáng lung linh, hôm nay có vẻ lại càng thêm rạng rỡ. Khắp các con phố ngâm mình trong tiếng nhạc sôi động chúc mừng lễ Giáng Sinh. Các cửa hàng to, nhỏ đều trang trí đủ loại hình hài cây to, qùa nhỏ trông xinh đẹp biết bao. Đứng ở tòa nhà cao nhất của Hà Nội nhìn xuống ta sẽ thấy nơi đây như không thuộc về Trái Đất. Bởi những ánh đèn còn sáng hơn cả ngàn vì sao lấp lánh, và tiếng nhạc càng làm hồn ta trở nên vui vẻ lạ lùng. Nơi đây là một xứ sở huyền hồ ảo diệu đến vô cùng.
Trong buổi đêm tuyệt vời ấy, bất cứ ai cũng cảm thấy hạnh phúc, trừ tôi. Bởi vì tâm trí tôi không đặt ở nơi đây, đôi mắt tôi không nhìn thấy thứ gì thuộc về thủ đô này cả. Còn tai tôi chỉ nghe một điệu nhạc của tiếng đàn ghitar mà anh vẫn thường dùng nó ru tôi ngủ. Tôi đang phiêu đãng cùng gió đến một nơi khác xa xôi, trong một thành phố ồn ào không kém Hà Nội. Ở đó có người con trai tôi yêu!
Bất ngờ một hôm, anh hẹn tôi ra một con phố đầy lá vàng rơi. Khi ấy tôi chẳng biết gì chỉ thấy lòng man mác nỗi buồn không tên. Có lẽ lá vàng rơi khiến cho bất cứ ai cũng thấy ngậm ngùi xót xa, lòng tôi dâng lên một dự cảm không lành. Quả thật, anh hẹn tôi ra để chia tay. Hình như tôi đã nói rất nhiều, nhưng cũng có vẻ tôi chẳng nói gì cả. Tôi chỉ thấy vị mặt chát bờ môi, nước mắt cứ không ngừng rơi dù tôi đã cố lau sạch chúng. Anh giúp tôi lau đi dòng lệ, khẽ ôm tôi vào lòng an ủi : “Đừng khóc, cô gái. Sang mùa xuân anh sẽ quay lại gặp em”.
Tay nắm chặt tay thay cho lời hứa. Không có sợi chỉ đỏ nối duyên, không có chiếc nhẫn thề nguyền, chỉ có một cái ôm ấp áp, đôi tay ấy xin cả đời đừng buông…
Trong buổi chiều lá vàng rơi xào xạc, hai trái tim bỗng hòa cùng nhịp đập, hai tâm hồn quyện vào nhau làm một. Tôi và anh chẳng nói câu nào nữa cả, chỉ nhìn vào mắt nhau và thấy đối phương ở đó. Rồi mĩm cười chia tay.
Tình yêu là thiên trường địa cửu, tình yêu là vĩnh hằng nhưng tình yêu cũng chẳng là gì cả bởi nó đơn giản chỉ là tình yêu. Tình yêu chẳng ai định nghĩa được một cách rõ ràng, chẳng ai biết khi nào ta yêu, và sẽ yêu ai, yêu như thế nào. Vì thế mà mới có đắng cay mặn chát, cũng mới có ngọt ngào mê luyến đắm say.
Người yêu người, nếu ở cạnh nhau đó là một loại hạnh phúc tuyệt vời. Bởi chỉ cần cô đơn, ngoảnh lại sẽ thấy người kia ở bên cạnh. Nhưng trên đời còn có một loại gọi là yêu xa. Đó là tình yêu của thử thách. Yêu một người ở xa là chấp nhận sự cô đơn trong đêm tối, là chấp nhận nỗi nhớ cứ dai dẳng trong lòng chẳng lúc nào nguôi, là muốn có một bờ vai dựa vào khi mỏi mệt nhưng xung quanh chỉ cỏ mỗi một mình. Yêu xa một người là phải biết chấp nhận, biết chịu đựng và hi sinh. Như thuỷ triều ồn ào cuộn sóng nhưng chỉ gặp bờ một lần duy nhất trong ngày.
Tôi và anh ở hai miền đối lập Bắc – Nam. Tuy yêu xa nhưng khoảng cách chưa bao giờ là xa. Anh vẫn ngay cạnh tôi, trong trái tim và trí nhớ của tôi chưa phút nào rời xa cả. Và tôi cũng nhờ gió đem tôi đến cạnh anh như cách gió mang anh đến cạnh tôi. Tôi tin tưởng mùa xuân sẽ nhanh đến thôi. Mùa xuân đến, tình yêu ra sẽ ra hoa kết quả.
Thanh Hoàng