Cập nhật thông tin chi tiết về Làm Sao Em Có Thể Quên Anh Được… mới nhất trên website Kichcauhocvan.net. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Anh à,
Hôm nay trời đẹp quá! Trời thu heo may gió thổi, em một mình dạo quanh nơi mà chúng ta đã từng qua. Mấy mùa rồi anh nhỉ? Mùa thu năm ấy, mùa nhớ của em và anh…
Em tưởng rằng thời gian có thể làm dịu đi nỗi đau mất anh trong em, nhưng em đã nhầm rồi anh ạ. Nhớ lắm anh biết không! Em nhớ cái nắm tay, nhớ ánh nhìn dịu dàng của anh những ngày chớm thu lá vàng. Anh từng bảo em “Hôm nay trời đẹp lắm. Sao có thể bỏ lỡ cái khung cảnh đáng yêu như thế này mà vùi đầu vào chăn ngủ nướng”. Vậy nên, hôm nay em đã ra ngoài để hít hà cái vị se se lạnh của thu Hà Nội.
Hà Nội trong em còn lạ lẫm lắm anh ạ… Em đâu biết nhiều quán cafe ở Hà Nội, em đâu thuộc những con phố nơi Hà thành, em… thậm chí vẫn còn lạc đường khi thẩn thơ mà không có anh. Vậy mà anh ra đi như thế, bỏ lại em với trời thu Hà Nội xinh đẹp như thế này. Giận anh ư? Ghét anh à? Có không nhỉ… Em chỉ nhớ anh thôi…
Anh ở đó… liệu có một Hà Nội yêu thương bên cạnh không anh, liệu có một con bé tính cách thât thường lúc mưa lúc nắng làm phiền anh mỗi sáng, mỗi tối không nhỉ. Anh bảo rằng khóc xấu xí lắm, nhưng mà em lại đang khóc rồi… Nếu có anh ở đây, anh sẽ lại kể chuyện cười và làm đủ mọi trò để trêu em cho mà xem. Ôi anh của em đáng yêu quá…
Làm sao em có thể quên anh như anh bảo được… Em chỉ nhớ anh thôi, ngốc của em ạ.
Em đang viết thư cho anh, cho thư vào bao, dán tem và viết tên người gửi.. nhưng không hề biết địa chỉ của người nhận… Em lại lặng đi và nhìn ra khoảng trời vô định như ngày hôm đó… Anh chỉ mới cười chào tạm biệt em, mà sao ngày mai, anh mãi không quay lại…
Anh à! Trời hôm nay đẹp lắm, em làm sao mà ngủ nướng được, em đi tìm góc kỷ niệm có anh… ở một nơi xa lắm… Anh, Hà Nội của em!
Hien Hap –
Nguồn thông tin được chúng tôi sưu tầm từ Internet
Làm Sao Có Thể Quên Được Anh ?????
Những kỷ niệm và vòng tay ấm áp của anh cứ bủa vây lấy em, càng làm em cô đơn và lẻ loi biết bao nhiêu, em như cô bé lạc giữa dòng đời hối hả loay hoay không biết tìm lối nào cho mình đi khi không có anh bên cạnh. Những dòng tin nhắn yêu thương của anh giờ không còn dành cho em nữa, anh sẽ dành nó cho người khác. Nói là em không trách anh cũng không đúng, em trách anh không giữ lời hứa, trách anh sao quá yếu đuối và nhu nhược. Anh nói anh yêu em rất nhiều nhưng lại bao lần nói chia tay, yêu anh nhưng sức chịu đựng của em cũng có giới hạn, không thể hết lần này đến lần khác anh dằn vặt em như thế được. Mỗi khi anh như thế em đau khổ nhiều lắm anh có biết không? Nhưng anh không hiểu điều đó, nếu hiểu anh sẽ không làm như thế với em. Em biết anh đứng giữa gia đình và tình yêu rất khó khăn. Em đã cố gắng tin ở anh một điều gì đó nhưng dần dần niềm tin đó cũng bị anh phá vỡ. Em chọn cách giải thoát cho anh, cho em và cho cả hai chúng ta nhưng sao em vẫn không thoát được cái tình yêu bấy lâu em gìn giữ vun đắp để rồi tan biến như bong bóng mưa. Anh giờ đã có người khác bên cạnh. Còn em, sao em không thể quên anh? Không thể tiếp nhận tình cảm của bất cứ người nào khác ngoài anh, em thấy chính mình không hiểu nổi mình. Càng cố quên anh thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn, nhớ nhiều, rất nhiều…
Em không thể quên câu nói của anh “Với anh gia đình là một nửa, sự nghiệp là một góc, còn em chiếm một góc”, em không tham lam tất cả trái tim anh là em, em bằng lòng và hạnh phúc với một góc trái tim trong anh, vậy mà giờ đây em phải rời xa góc trái tim anh và người khác vào ngự trị. Thế nhưng anh biết không trong trái tim em anh là tất cả, không có anh em thấy trống rỗng vô cùng. Nếu một ngày nào đó gặp lại em anh có còn chào hỏi vô tư như xưa không? Còn em thật lòng em rất muốn gặp anh nhưng em cũng rất sợ gặp anh, em sợ mình không đủ vững vàng đứng trước anh, em sợ mình không ngăn được dòng nước mắt khi gặp anh, em sợ mình yếu đuối trước mặt anh. Em thật ngốc phải không anh? Em luôn là người ích kỷ và em sẽ không đủ vị tha để nói với anh rằng em chúc anh hạnh phúc đâu vì em không đủ can đảm để nghĩ đến những lúc anh ở bên người khác và nói ra lời chúc dành cho anh. Em chỉ mong anh khỏe mạnh và học thật tốt nha anh! Em luôn nhớ anh và yêu anh rất nhiều, dù biết đó là điều không nên!
“Nếu từ giã thuyền rồi Biển chỉ còn sóng vỗ Nếu phải cách xa anh Em chỉ còn bão tố.”
Làm Sao Để Em Có Thể Quên Anh Bây Giờ
Em có gọi điện anh cũng không nghe, nhắn tin cũng không trả lời, nếu có online thì cũng chỉ hỏi được vài câu anh lại bảo anh phải đi họp rồi. Có lẽ em đã làm anh thấy khó chịu, em làm điều gì không đúng nên anh không muốn nói chuyện nữa, em sợ nhất là sự im lặng, thì thời gian gần đây anh dành tặng em muốn quà đó.
Em không biết công việc anh bận đến nhường nào, nhưng có lẽ anh stress là do em, do em hay hỏi những vấn đề quá vớ vẩn khiến anh thấy bực bội. Dù em có làm gì anh cũng thấy phiền toái, có muốn gặp anh cũng là không thể, nhiều lúc em muốn tự ý xuất hiện trước mặt anh để xem dạo này anh thế nào rồi. Nhưng em lại không dám, vì nếu mà em tự ý làm thế sẽ khiến anh rất tức giận. Em biết anh rất yêu em, nhưng em không hiểu, không hiểu tại vì sao anh lại đối xử với em như thế này. Chẳng thà anh cứ nói với em, hãy buông tha anh đi, đừng bám theo làm phiền anh nữa thì có lẽ em sẽ thấy dễ chịu biết nhường nào? Đằng này mỗi khi em đặt ra câu hỏi gì đó, thì chính em lại phải trả lời.
Nếu như anh đã muốn em phải rời xa anh thì em đồng ý anh ạ, em không muốn khi ai đó đã khinh thường mình mà lại cứ bám riết theo. Thời gian em và anh gặp nhau chưa lâu, nhưng em tin tình cảm mà em đã dành cho anh thì rất lớn. Em là một người con gái không hoàn mỹ, cũng không phải là tuyệt sắc giai nhân, học vấn thì thấp kém. Nếu đem ra so sánh thì anh là người có địa vị rất cao trong xã hội, còn em chỉ là một người thấp bé có vị trí thấp nhất trong xã hội.
Em không muốn khóc, nhưng không hiểu sao khi ngồi viết những dòng tin này, nước mắt em lại cứ trào ra. Em chỉ muốn nói rằng, em yêu anh rất nhiều, mặc dù em biết, mãi mãi không bao giờ em có được anh. Em biết được mục này cũng là do anh gửi cho em đọc bài viết của một người bạn của anh. Vì em có gọi điện hay nhắn tin anh cũng sẽ không trả lời em, cho nên em hy vọng, hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ tình cờ đọc được và biết được ai là người viết bài viết này.
Chúc cho anh mãi mãi hạnh phúc và thành công hơn nữa trên chặng đường đầy chông gai phía trước. Em không hy vọng trong tương lai em gặp anh, bởi vì như thế sẽ làm anh thấy khó xử. Anh yên tâm đi, sau lần kỉ niệm anh không cho em gặp thì em đã có ý định sẽ không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì ở anh nữa. Em không có quyền được đòi hỏi, vì thực ra em biết em chẳng là gì? Có chăng anh không coi thường, không xỉ nhục em là may mắn đối với em lắm rồi.
Anh yên tâm đi, em hứa với anh em sẽ rời xa anh, sẽ không bao giờ nhắn tin cho anh nữa. Nhưng em không thể quên anh được, em không bao giờ hối hận vì đã yêu anh đâu. Em sẽ không quên được những ngày tháng em đưọc ở bên anh.
Xin Lỗi, Anh Không Thể Quên Được Em
Tưởng rằng thời gian có thể làm anh quên được em, nhưng không phải thế, tối nay anh lại thấy giật mình khi vô tình nghe một bài hát. Anh cảm thấy bài hát này giống hoàn cảnh của anh quá, tình yêu là gì mà sao anh cảm thấy quá đau buồn khi yêu.
Trời vẫn mưa anh mơ màng thổn thức
Máu chảy tràn ướt đẫm trái tim anh Anh giật mình liếc vội rồi nhìn quanh Ta nên nhớ hay là không nên nhớ???
Anh vật vờ đôi mắt cố nhìn quanh Cố gắng tìm em rồi kiềm nước mắt Bao lần thấy nhưng vội vàng tránh mặt Bóng tối đã bao trùm thế giới anh
Anh chạy như điên anh chạy đi tìm Cố tìm dáng em ở chốn nơi nào Anh cố kiếm trong muôn ngàn tuyệt vọng Những hình bóng trong quá khứ xa xưa
Em đâu rồi mà sao anh chẳng thấy Anh đau buồn lặng thầm trong bóng đêm Nhớ những ngày mà anh không muốn nhớ Em quyết ra đi theo dòng đời phiêu bạt
Thôi hết rồi có lẻ đến đây thôi Anh cũng sẽ không còn chờ em nữa Và anh biết anh không thể có em Vì em đã có một con đường riêng rồi
Và có lẽ anh cũng phải quên em Nhưng luôn có một điều anh sẽ nhớ Đó là ngày anh đã gặp được em Thôi em hãy vui cùng bên người khác….
Tại sao mỗi người yêu nhau đều phải chịu nỗi khổ khi mất nhau và nỗi nhớ nhung cứ hiện về khi không còn bên nhau, chắc vậy mới gọi là tình yêu phải không em. Không biết giờ này em đang làm gì, có nhớ về anh không, hay chỉ có mình anh đang nhớ về em thôi. ĐÊm nay anh vẫn sẽ hồi tưởng lại về những ký ức mà chúng mình đã trải qua, đã có biết bao những kỷ niệm vui buồn mà mình đã rất hạnh phúc khi bên nhau.
Lại một năm mới nữa sắp tới, khoảng thời gian này anh nhớ em biết bao, . Nhưng cứ tới ngày đặc biệt anh lại nghĩ đến em. Không biết giờ này em đang làm gì, giấc mơ of mình nhỉ nơi toan là mây trắng và nắng vàng, nơi đó thật yên tĩnh phải không em.
Còn anh, anh không biết phải làm thế nào để vơi đi nỗi buồn, để quay lại với cuộc sống hiện tại mà anh đang có. , ký ức về em lại cứ hiện về bên anh, không biết em có như anh không.tađã từng bên nhau trên những nẻođường Giờ anh lại đi qua những con đường đó, ký ức về em lại hiện về bên anh, . Anh đang cố xóa bỏ những ký ức vui buồn bên em cứ quanh quẩn bên anh. Anh đã lao đầu vào công việc,học hành bạn bèđể cố quên em. Một năm mới nữa lại về, những kỷ niệm lại về… nhưng chẳng còn hình bóng em bên cạnh thì đâu còn gọi là niềm vui và hạnh phúc nữa. Chắc có lẽ là do duyên phận, mình có duyên nhưng không có phận. Và anh sẽ phải học cách chấp nhận, chấp nhận một sự thật phũ phàng. em kkhông thuộc về anh “?”.
Anh hạnh phúc vì từng có em. Em đã mang đến niềm vui và hạnh phúc cho anh nên chắc chắn em cũng sẽ nhận được điều đó và còn nhiều hơn nữa. Một lần nữa, cho anh được cảm ơn em, người “yêu” của anh! Tình yêu của anh trái tim anh luôn dành cho em, nhưng sự chia xa này khiến anh cảm thấy mình mất mát quá lớn.
Khi bước đến thế giới này, mỗi người đều có sẵn một con đường của riêng mình. Con đường ấy dài hay ngắn, tốt đẹp hay u ám, không ai biết trước được. Mỗi bước chân ta đi qua, là một ký ức, một khoảng thời gian in dấu trong đời. Vì thế, hôm nay, anh quyết định bước đi tiếp trên con đường của mình, sau một thời gian dài dừng chân nghỉ mệt để rồi ngủ quên và chìm đắm trong một giấc mơ.
Ngày ấy, mọi chuyện đến sao tình cờ quá, nhẹ nhàng quá. Ngày em bước đến để từ đó, trên đoạn đường anh đi đã in thêm đôi dấu chân, em đến mang theo một làn gió mát thổi bay những chiếc lá khô đang ngủ yên, khiến nơi ấy bỗng trở nên đẹp và lãng mạn vô cùng. Anh đã thầm cảm ơn và mơ ước được cùng em đi mãi, đi mãi về phía cuối đường. Nhưng giấc mơ của anh không có thật!
Anh thường nhin lên bầu trơi đầy sao và nghĩ anh đã khắc lên bao nhiêu ngôi saochữ “nhớ em”. Anh tiếc nuối khi để em ra đi, chỉ biết đứng đó mà dõi theo, em dần rẽ sang một hướng khác. Anh ngồi gục xuống và buồn thật nhiều, nhưng nỗi buồn của anh cũng không thể làm phai được hình ảnh em trong tâm trí. Ngày tháng cứ trôi qua lặng lẽ như tình cảm của anh, như ánh mắt luôn kiếm tìm bóng hình em. Sợ quá, anh vùng thoát khỏi và chạy về phía trước, vừa chạy, anh vừa nghĩ đến em. Khi em đi, em đã căn dặn anh rất nhiều, em dặn anh phải mạnh mẽ, phải bước tiếp vậy mà anh đã không nghe lời em. Nếu biết được điều này, chắc em buồn anh nhiều lắm? Anh chẳng mong nhìn thấy em buồn, anh muốn thấy em vui vẻ và thật hạnh phúc.
Anh phải tỉnh lại thôi, đừng đắm chìm trong cơn mơ mãi, anh đã tự thức tỉnh mình như thế. Anh chuẩn bị bước đi đây, anh sẽ nói lời chào tạm biệt với đoạn đường tràn ngập kỷ niệm đẹp nhưng cũng rất đau thương và tạm biệt dấu chân của em. Khi anh quay lưng lại, anh biết mình sẽ cũng xa em hơn nhưng anh sẽ lưu hình ảnh ấy vào một nơi thật kín trong tim mình.
Tình cảm ngày nào anh dành cho em, anh sẽ chôn thật sâu, thật sâu vào tận đáy lòng, để trái tim mình được ngủ yên. Nếu tim có thể nói, chắc tim sẽ trách anh nhiều lắm em ạ. Nhưng biết làm sao đành xin lỗi, xin lỗi tim thật nhiều vì anh đã để em vào quá khứ. Nơi đây, vẫn còn đủ gần để anh một lần nữa có thể hướng theo em và nhìn thấy con đường của em, em vẫn đang đi, đang hướng về phía trước.
Anh vẫn muốn nhìn mãi cho đến khi em mất hút. Và phía trước của anh là chiều ngược lại với em! Cất bước đi, là anh không còn nhìn thấy em nữa. Cất bước đi, giữa em và anh còn lại gì nhỉ? Anh nhớ, mình còn một lời hứa. Dù anh biết điều đó rất hoang đường, dù biết mình rất ngốc nhưng anh vẫn muốn tin rằng: Quay lưng lại con đường của anh vẫn thênh thang chờ anh tiếp tục hành trình của mình. Con đường của anh, hướng anh đến một cuộc sống không còn cô đơn nữa.có một chút gì đó có thể gọi là xót xa? Nhưng kể từ nay, anh biết mình cần đi về phía trước. Một lần cho mãi mãi. Bước đi, có bao giờ nhẹ nhàng, thanh thản khi phải bước ra khỏi cuộc đời của ai đó không? Dù trong lòng vẫn tự hỏi: Em có còn yêu anh không? Và em có phải là một nửa của anh ?
Bước đi, không phải để anh rũ bỏ tất cả mà anh biết anh đang vun đắp tình yêu cho kẻ khác, mà cũng không phải là anh trốn chạy mà đang tìm cho mình một lối thoát, một lối đi riêng, cũng có thể là anh yếu đuối, nhưng để trong lòng được bình yên, được nhẹ nhàng và nguyên vẹn. Bước đi không cần em phải giữ lại dù anh biết rằng anh đang rất cần em và cho ai khác nữa và cũng không cần phải khóc, nhưng anh biết trái tim mình đang rỉ máu, giá buốt lên từng cơn.và anh biêt tình yêu anh luôn chân thành và bỏng cháy. Bước đi, không phải anh không yêu em bằng tình yêu chân thật mà để em hiểu rằng trong tình yêu không có sự sẻ chia, nhưng không có nghĩa là giẫm đạp lên tất cả những gì anh và em đã có, cho dù em không muốn giữ nó. Bước đi! Anh phải trả em về với niềm vui của em, trả em về với vùng quá khứ của em. Dù anh không muốn.
Bước đi! Để nhìn lại mình sau những tháng ngày đã qua, anh đã tổn thương như thế nào? Dù lòng mình trống trải nhưng ai đó đã được lấp đầy vào khoảng trống của anh đối với em. Anh sẽ cố bước thật nhanh để em có thời gian và sự lựa chọn, nghĩ suy và biết rằng anh không còn yếu mềm nữa. Bước đi để khi gặp lại em, ta sẽ chẳng còn là gì của nhau nữa dù vùng trời kỷ niệm trong trái tim kia đã quá bi thương và để thấy rằng ngoài anh ra em vẫn còn rất cần cho một ai đó.
Bước đi, để tình yêu anh còn mãi, không nhạt nhòa dù chẳng thể đến với nhau. Bước đi, bằng đôi chân mệt mỏi dẫu rất cần bàn tay em nâng đỡ nhưng anh vẫn không thể làm thế. Bước đi anh sẽ không nói với em rằng anh yêu em như thế nào? Cho dù trong lòng anh rất muốn nói…! Thôi anh sẽ bước đi để em không nghĩ đến anh ! nhưng anh sẽ mãi nghĩ,nghĩ mai về em!
Bạn đang xem bài viết Làm Sao Em Có Thể Quên Anh Được… trên website Kichcauhocvan.net. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!