Xem Nhiều 4/2023 #️ Đọc Truyện Hãy Để Em Ngừng Yêu Anh # Top 10 Trend | Kichcauhocvan.net

Xem Nhiều 4/2023 # Đọc Truyện Hãy Để Em Ngừng Yêu Anh # Top 10 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Truyện Hãy Để Em Ngừng Yêu Anh mới nhất trên website Kichcauhocvan.net. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Anh nói, anh yêu sự chân thành, tốt bụng và cả nét trong sáng không nhiễm chút bụi trần của cô ấy. Nhưng anh đâu biết, những gì em đã phải một mình trải qua trong quá khứ…

Anh nói, đối với em anh chưa từng có thứ tình cảm nào vượt quá giới hạn hai chữ ”bạn bè”. Nhưng anh đâu biết, đó lại chính là nguồn cơn của sự cố chấp mà em dành cho anh.

Em sẽ không chất vấn anh những câu đại loại như : ”Em yêu anh nhiều như thế, anh không thể đáp lại em dù chỉ là một chút sao?” Bởi tất cả đều là do em tự nguyện, vì em biết mình không thể đòi hỏi được nhiều hơn thế.

Em đã từng nghĩ rằng, sẽ dùng thân phận thiên kim tiểu thư đáng ngưỡng mộ của mình cùng với thế lực gia đình để trói buộc anh, đặt anh vào ngưỡng cửa hôn nhân chính trị, nhất là trong lúc sản nghiệp của gia đình anh đang phải đối mặt với nguy cơ đổ vỡ…

Chỉ như vậy, mới có thể có được anh, dù chỉ là con người, không phải trái tim… Đúng vậy, chỉ cần được ở bên cạnh anh là đủ, em đã dùng đến sự ích kỉ của bản thân để đạt được mong ước xa vời ấy.

Quả là người đàn ông mà em yêu! Anh đã không hề cho em cơ hội đạt được mục đích…

Trong quãng thời gian khủng hoảng với nguy cơ sự nghiệp ấy, em nhìn thấy anh nỗ lực, cố gắng biết bao nhiêu, dù cái giá mà anh phải trả cho những lần thất bại không hề nhỏ.

Em không nhẫn tâm…

Chính vì yêu anh, cho nên không thể chấp nhận được việc người sóng đôi bên cạnh anh là cô gái khác chứ không phải em. Em đã tự nhắc bản thân mình, ích kỉ một lần vẫn chưa đủ… Đương nhiên, cô gái anh yêu sẽ vì anh mà gặp không ít phiền toái.

Không cần biết đúng hay sai, chỉ cần anh chịu nhìn về phía em, đủ để em nguyện làm tất cả.

Và cuối cùng ngày đó cũng tới, bằng ánh mắt lạnh thấu xương, anh chăm chú nhìn em, không nói gì nhưng trên môi lại nở nụ cười khinh bỉ. Hẳn là anh đang rất tức giận, vì em hết lần này đến lần khác làm tổn thương người con gái anh yêu sâu sắc. Anh hận em. Không sao! Vẫn tốt hơn là anh không quan tâm đến em, không nhớ đến sự tồn tại của em. Không biết bao lần, em tự chữa lành vết thương cho mình bằng cách nhủ thầm như vậy…

Nhưng tại sao? Lần đó cô ta lại cứu em???

Cô ta ngốc đến nỗi đi cứu cái người luôn có ý nghĩ thù ghét mình…

Nếu cô ta cứ như vậy, anh sẽ yêu cô ta nhiều hơn mất, em sẽ trở thành người qua đường không đáng để tâm.

Từ trước đến nay, em chưa từng có được thứ gì tốt đẹp, thế nên ánh sáng trong đời cuối cùng là anh, em không muốn mất, thật sự không muốn mất…

Nhưng… Em phải làm sao đây?

Cô ta xứng đáng để anh yêu hơn em.

Anh nên có được ánh sáng ấy, thứ ánh sáng mà trong cuộc sống tăm tối trước giờ của em chưa hề tồn tại.

Thế nên, Hãy Để Em Ngừng Yêu Anh.

Cho dù điều đó khiến trái tim em trở thành đống đổ nát, rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Đọc Truyện Mai Bắt Đầu Yêu Em

Chương 6 Anh,Phải Làm Gì Với Em Đây? Lục Hạo bế Tiểu Thuyết trở về phòng. Chân Tiểu Thuyết vẫn không thể bước nổi vì hoảng sợ. Và Lục Hạo muốn ôm chặt lấy cô gái này. Cô ấy trong lòng anh,anh mới thấy yên lòng. Ít nhất là lúc này. Anh đặt Tiểu Thuyết lên giường,vén chăn cho cô. Tiểu Thuyết đã tiếp nhận quá nhiều cảm xúc,cô mệt mỏi chìm ngay vào giấc ngủ. Có chàng trai ngồi lặng trong bóng tôi,trông một cô gái khép chặt đôi mắt xinh đẹp,chìm trong giấc ngủ. Trong tim anh là bao nhiêu cảm xúc. Anh vốn không thể chấp nhận cô,người con gái vì tài sản bất chấp anh là người như nào,kết hôn với anh,nhưng hóa ra,là anh hiểu lầm cô,cô gái không hề có ý quấn lấy anh. Chỉ vì ánh mắt cô ấy quen thuộc,anh chú ý đến cô ấy. Anh thấy có lỗi,đối tốt với cô như em gái,nhưng lại cảm thấy những ngày bên cô,anh cười nhiều hơn,và đã hai năm,anh mới thấy mình sống trong những ngày bình yên như ngày sống bên Vũ Văn. Anh lại không thể tiến xa hơn với cô,anh,không thể yêu cô. Anh đã có Vũ Văn. Nhưng cô gái ấy lại ngốc đến mức lao vào ô tô để giành anh lại với tử thần. “Anh phải làm gì với em đây?” Lục Hạo lặng lẽ rời khỏi phòng Tiểu Thuyết,hít hơi đêm vào lồng ngực rộng lớn. Gió đêm khiến anh tỉnh táo hơn.

*** Tiểu Thuyết tỉnh dậy thì nắng đã sáng rực phòng. 8 giờ. Lục Hạo không còn trong phòng cô. Hôm qua,anh đã ngồi trông cô đến khi cô ngủ. Tiểu Thuyết khẽ mỉm cười. Khi Tiểu Thuyết xuống ăn sáng,quản gia Lý nói anh đã đi từ sáng. “5 giờ anh sẽ đón em ngoài cửa hàng.” Có phải anh đã ghé qua cửa hàng của cô? Môi Tiểu Thuyết không tự giác mỉm cười. Cảm giác yêu đương thật hạnh phúc. Không biết anh nghĩ như nào. Nhưng…cô mỗi lúc càng thích anh nhiều hơn. Cô không biết anh nghĩ về cô như nào. Nhưng anh không còn ghét cô như lúc mới cưới. Hôm qua,khi nhìn thấy tử thần đằng sau anh,gần như thế giới của cô đóng sầm lại,giống như mảng kí ức trống rỗng đen kịt của cô,cô không nghĩ được gì,ngoài việc giành anh lại bằng mọi cách. Cả một ngày trong cửa hàng,Tiểu Thuyết đã phác thảo rất nhiều mẫu. Cô nghĩ đến Lục Hạo sẽ mặc những mẫu cô thiết kế. Cứ như vậy,khoác cho Lục Hạo từng bộ,từng bộ. Anh…có thích những bộ đồ cô thiết kế không?

*** – Hà Tổng,tay anh sao vậy? Cần Bình mang tài liệu vào phòng tổng giám đốc. Bàn tay băng lại của Lục Hạo khiến anh nhíu mày. Hôm qua,tay anh đã sượt qua mặt đường để kịp nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia,ôm ngược cô ấy vào lề đường. Cần Bình là bạn đại học của Lục Hạo. Anh vào công ty làm giám đốc chi nhánh cho Lục Hạo. Không phải vì anh là người thừa kế Hà An,mà vì cùng học tiểu học,trung học,cao học,đại học,cùng đi đào sắn,cùng đi bán đồ ăn ở chợ đêm khi bé xíu,cùng nghĩa vụ,cùng nhau đã 20 năm. Dù sao,Lục Hạo vẫn còn một người bạn thật sự. Lục Hạo từng một lần bị thương vì Vũ Văn. Đã hai năm,anh mới thấy bạn mình bị thương. Lục Hạo trầm ngâm. – Cậu nhớ năm đó,Vũ Văn đưa một bà cụ qua đường. Bà ấy già lắm rồi,đi chậm từng bước,đèn xanh thì đã bật,tôi đã chặn trước xe để cô ấy đưa bà cụ qua đường,xe quệt qua,tôi đã phải bó bột ba tháng không? – Hạo,cậu có tâm sự à? – Có một cô gái giống Vũ Văn. – Giống Vũ Văn? – Không. Cô ấy chỉ giống đôi mắt Vũ Văn thôi. – Cậu thích cô ấy? – Tôi sợ tôi sẽ thích cô ấy. Tôi yêu Vũ Văn,không thể có lỗi với cô ấy. – Hạo,Vũ Văn đi lâu rồi. – Mình biết. Cô ấy,hôm qua,ngốc nghếch đến nỗi lao đến đầu xe ô tô cứu tôi. – Cậu không sao chứ? – Cần Bình lo lắng. – Nhờ cô ấy,tôi không sao. – Đi uống cốc bia đi. – Cần Bình đề nghị. Lục Hạo yên lặng thay lời đồng ý.

*** – Cậu thích cô ấy? – Cần Bình nhìn Lục Hạo ,hỏi lại bạn mình lần thứ hai. Khóe môi Lục Hạo nhướn nhẹ lên,kê cốc bia vào miệng,dòng men mát lạnh lại khiến anh tỉnh táo hơn. – Cậu thấy vậy? – Lục Hạo hỏi lại. – Cậu nghĩ nhiều về cô ấy,nói nhiều về cô ấy. – Cần Bình cười nhẹ. – Giống khi hỏi về Vũ Văn trước đây. Khóe môi đẹp đẽ ướp men lại giãn nhẹ thành nụ cười buồn. – Có thể không nghĩ đến sao? Cần Bình lặng lẽ. – Cậu thích cô ấy,nhưng không cho phép mình tiếp tục? – …. – Và cũng sợ cô ấy thích cậu. Nhìn cô ấy lo lắng,vì cậu mà liều mạng,cậu sợ càng kéo dài,cô ấy càng đau lòng? – Cậu đúng là bạn mình. Cần Bình bật cười. Hai cốc bia chạm nhau.

5 giờ. Tiểu Thuyết tô nốt màu đen chiếc áo sơ mi của phác thảo. Nhân vật cô vẽ hiện lên là gương mặt chàng trai đôi mắt đẹp nhưng buồn,gương mặt hao dài kì lạ,nhưng đẹp đến kì lạ,đường nét như tạc từng chút tỉ mỉ. Đôi môi căng mọng chúm lại nụ cười. Cô nhận thấy mình cười nhiều hơn. “Năm giờ anh sẽ đến cửa hàng đón em về.” Tiểu Thuyết vội dọn bàn làm việc,khoác chiếc Gile dài ngang đùi màu kem nhẹ xinh đẹp trở ra đợi Lục Hạo. Gió tháng tám thổi nhiều hơn. Mái tóc ngang lưng mềm óng vàng nhẹ mặc cho gió thổi nhẹ. Ánh nắng nhạt buổi chiều khẽ đậu trên đôi vai yêu kiều. Lục Hạo thu vào tầm mắt cô gái có gương mặt bầu bĩnh rực sáng dưới tia nắng nhạt nhòa. Đôi môi anh đào của cô ấy hé mở,ngọt ngào. Anh muốn đến ôm chặt cô gái vào lòng. ” Cậu có thể đến với cô ấy mà.” ” Cậu sợ mình sẽ yêu cô ấy,là cậu yêu cô ấy rồi.” ” Cậu đừng để cô ấy ảo tưởng,nếu không muốn đi xa hơn với cô ấy,nếu không,người đau khổ sẽ chỉ là cô ấy.” Anh đến ôm cô ấy vào lòng lúc này,cô ấy sẽ đau khổ hơn. Anh không thể đến với cô ấy. Đèn xanh. Lục Hạo xiết nhẹ vô lăng. Chiếc Mazda cứ đứng lặng lẽ bên lề đường không khởi động. Cô gái mỉm cười nhẹ,ngồi xuống bậc thềm,bên giàn hoa tím nhỏ dần hòa màu với màn đêm. Đèn đường lên sáng rỡ khu phố. Chàng trai trong chiếc xe vẫn ngồi lặng ngắm cô gái. Lục Hạo vẫn chưa đến. Tiểu Thuyết thu vào tầm mắt những chiếc xe đang lao trên đường phố lên đèn. Chiếc xe Mazda vẫn không xuất hiện. Cô không biết,bên góc kia đường,chiếc xe đã đậu nhẹ nhàng và người trong đó đang lặng toàn bộ từng nét mặt của cô. Từ khi ánh sáng vẫn chiếu rõ từng nét hạnh phúctrên mặt cô ấy,đến khi ánh đèn vàng chiếu lên nét lo âu trên gương mặt cô ấy. “Chắc anh ấy đang đến.” Cô gái cầm chiếc điện thoại ,ánh sáng rọi lên mặt cô. 6h30. “Anh bận sao?” Cô ấy lo lắng nhiều hơn,bấm điện thoại liên tục. Tay Lục Hạo vô thức với chiếc điện thoại. Cô ấy,vẫn không gọi cho anh. Anh chỉ nói sẽ đón cô,cô ấy vẫn ở đó đợi. Lo lắng đến xem giờ liên tục,nhưng,cũng không gọi đến cho anh. Cô…thực sự ngốc nghếch đợi đến khi anh đến chứ không gọi anh,phiền anh? 8 giờ. Ánh sáng những nhà ăn bên đường nhộn nhịp. Thực khách dần rời khỏi nhà hàng,nụ cười hài lòng ngon miệng. Tiểu Thuyết ngồi lặng nhìn từng người rời khỏi. Lục Hạo thực sự thất hẹn? Anh chỉ mới đối với cô tốt hơn một chút thôi,anh chỉ nói,nhưng cô đã tin? Cô tin anh,một cách vô điều kiện. Giống như trong kí ức trống rỗng của cô,cô tin anh và kết hôn với anh. Anh,sẽ đến. Anh,sẽ không làm cô thất vọng chứ? 10h30 Trời đêm cuối hè lên cao. Những chấm sáng nhẹ nổi bật trên bầu trời đen đặc. Ánh sáng đèn yếu ướt chiếu từng đường nét Tiểu Thuyết trước thềm cửa hàng. Võng mạc Lục Hạo in hình đôi mắt long lanh mềm ướt sương đêm của cô. Cô,đợi anh đến tận bây giờ? Cô đã trên trăm lần muốn gọi cho anh. 6 giờ,cô nghĩ anh tắc đường đến muộn. 7 giờ,anh chắc bận việc công ty rồi. 8 giờ,có khi nào anh quên hẹn với cô không? 9 giờ,anh mà quên,anh về nhà,thấy cô,không thể không đến đón. Có khi anh xảy ra chuyện gì rồi không? Không. Tiểu Thuyết lắc mạnh đầu,gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn. Nếu có chuyện,quản gia Lý phải gọi cho cô. Hay,anh không về nhà? Một chút nữa thôi,anh sẽ đến. 10 giờ,chiếc Mazda quen thuộc vẫn không xuất hiện. Hàng mi dày sũng ướt sương đêm hay dòng nước trong veo mặn chát. Anh,sắp đến rồi. Anh sẽ đến mà. 10 giờ 30 phút,trên một trăm lần,Lục Hạo xiết vô lăng,tay đặt vào chìa khóa khởi động xe,anh muốn đến đón cô. “Cậu không thể đến với cô thấy thì đừng gieo hi vọng cho cô ấy.” Mỗi lần chuẩn bị vặn khóa xe đến với cô,câu nói thành thật của Cần Bình lại vang lên,ngăn chiếc xe trở bánh. Lục Hạo thấy gương mặt trắng nhỏ khẽ ngước lên cao gạt nước mắt chảy ngược vào trong,trái tim anh như bị ai cầm dao đâm,hô hấp khó khăn. Đôi tay lớn siết chặt lại thành quyền,gân xanh nổi cộm như bung ra. Nếu anh không đến,có phải,cô ấy cứ như vậy,đợi anh cả đêm? 10 giờ 35,đôi mắt tròn đang cụp xuống hơi nheo lại. Ánh đèn sáng bừng của chiếc Mazda chiếu lên gương mặt mệt mỏi của Tiểu Thuyết. Đôi chân trắng mịn như nhũn ra,nhưng cô vẫn vội đứng dậy. Cửa xe bật mở. Đồng tử nâu ngọt ngào in hình chàng trai cao lớn,đẹp đẽ dưới màu đen màn đêm đang lại gần cô. – Anh đến rồi. – Đôi môi căng mọng đã mệt mỏi đến nhợt nhạt,khẽ mấp máy. Lục Hạo không nói,vội ôm lấy cô gái đang gần như ngã ngất,mềm nhũn không thể tự mình đứng vững. Lục Hạo để cô nằm trên đùi,tay lái xe. Anh phải đưa cô ấy đi ăn. Tiểu Thuyết chưa ăn tối. ” Hàng cháo này ngon lắm,em chuyển nhà cho bà cụ,bọn mình đi ăn đêm.” Vũ Văn nhẹ nói bên tai anh,đôi mắt nâu đá lông nheo với anh. Chiếc Mazda dừng lại ở quán cháo đó. Lục Hạo nhìn Tiểu Thuyết xúc từng thìa nhỏ bỏ vào khuôn miệng nhỏ xinh. Lục Hạo cười nhẹ,với tay cầm chiếc giấy ăn,khẽ chấm vào bờ môi êm mềm từng khiến anh như bị hút chặt lại. Thịch. Tim Tiểu Thuyết nhói lên. Anh,cứ dịu dàng như vậy,chẳng khác nào giữ chặt lấy trái tim cô. – Xem em kìa,có ai ăn đến để phần như em không? Tiểu Thuyết khẽ chớp hàng mi cong veo nhìn anh. Đôi môi anh đào hơi hé mở. Anh,phải quay sang nhìn trời đêm bên ngoài cửa sổ. Anh không cam kết,còn nhìn nữa,anh sẽ không bất chấp tất cả mà chìm vào trong đôi môi nhỏ đó của cô. – Anh đến muộn… Lục Hạo hít một hơi,trầm ngâm nhìn Tiểu Thuyết. Đôi tay trắng trẻo cầm thìa hơi ngừng lại. – Em chỉ sợ anh có chuyện. Hôm qua,khiến em sợ. Tiểu Thuyết không nhìn anh,tiếp tục xúc những muỗng cháo nhẹ. Vị cay xộc lên mũi. Cô,rất sợ anh không đến. – Anh không sao. – Lục Hạo cầu mong cho ai đó đánh anh một trận cho tỉnh lại. Tiểu Thuyết khẽ ngước anh rồi gật nhẹ,thấp thoáng nụ cười. Không khí im lặng. Lục Hạo đưa Tiểu Thuyết về nhà rồi vào phòng. – Em ngủ ngon. Lục Hạo chuẩn bị rời đi,bàn tay nhỏ mềm nắm lấy anh lại. Hơi ấm đó,mềm mại dó chẳng khác nào giữ anh lại. – Em…rất sợ anh không đến. Lục Hạo khẽ thở nhẹ. Anh quay lại nhìn cô gái khẽ cúi xuống,không kiềm được đặt đôi môi mát lạnh lên vầng trán trắng mịn. Một lần thôi,để anh làm theo trái tim anh bảo. Anh sắp không chịu đựng nổi rồi. – Anh không đến,em định không về sao? Ánh mắt sâu xa của Lục Hạo u buồn. Anh đang phạm sai lầm,cho cô hi vọng về cái tình yêu không thể thành. Tiểu Thuyết chỉ lặng lẽ. Cô cũng không biết,cô sẽ đợi anh đến mấy giờ. – Em vào giường,ngủ ngon. – Lục Hạo không hỏi thêm,nhắc cô đi ngủ. Tiểu Thuyết cười nhẹ. – Anh ngủ ngon. Lục Hạo khuất sau cánh cửa nâu nhẹ. Nhưng,chân anh lại không nhấc tiếp. Lục Hạo khẽ ngồi gục xuống. Cô gái này,chỉ bốn ngày chăm cô,nhưng cô dễ dàng đem lại cho anh bình yên,khiến anh không muốn rời xa một chút nào. Anh yêu Vũ Văn,nhưng lại dễ dàng thích cô đến vậy. Cô gái ngốc ngếch chờ anh năm tiếng đồng hồ. Anh lại không thể để mặc cô ấy cứ ngốc ngếch ở đó đợi đến trời sáng. Càng yêu anh,em sẽ càng đau khổ. Anh,phải làm gì với em đây?

Đọc Truyện 17+ Hay Full Em Sướng Quá Anh Ơi

Full đọc truyện 17+ em rất sướng anh ơi..Hôm ấy, mưa lớn lắm, tôi về nhà sớm hơn dự định, nghĩ bụng về nhà một mình buồn lắm, nhưng quần áo ướt hết, làm sao đi nhóm bạn được, thế cho nên định bụng sẽ nói chuyện phone tầm phào với bạn bè, đợi tạnh mưa rồi sẽ “nhổ neo”. Thế nhưng ….- “Ôi, anh nhớ em… a ….a ….”- A ….a …. Á ……ôi……… cho em hết đi ôi..

Đọc truyện 17+ hay full em sướng quá anh ơi!

Nơi tôi sanh ra là một đô thị đông đúc, đời sống khá hiện đại, đa phần là thương gia, giàu có. Gia đình tôi cũng khá giả, ba tôi làm thuyền trưởng một tàu buôn gỗ liên lục – hiếm khi ở nhà, mẹ tôi buôn bán mỹ phẩm. Tôi là con một, 17 tuổi, năm cuối trung học. Gia đình tôi ít khi quây quần bên bàn ăn hay họp mặt, ba mẹ tôi quan tâm đến vấn đề buồn vui của tôi nhiều hơn trường lớp, bạn bè. Cuộc sống vật chất của tôi sung túc, không gì vướng bận, bạn bè trang lứa, cũng giàu có như nhau nên không gì phải đua ganh, duyên phần: còn trẻ, chẳng gì phải lo lắng, bỗng ….

Hôm ấy, mưa lớn lắm, tôi về nhà sớm hơn dự định, nghĩ bụng về nhà một mình buồn lắm, nhưng quần áo ướt hết, làm sao đi nhóm bạn được, thế cho nên định bụng sẽ nói chuyện phone tầm phào với bạn bè, đợi tạnh mưa rồi sẽ “nhổ neo”. Thế nhưng ….

– “Ôi, anh nhớ em… a ….a ….” – A ….a …. Á ……ôi……… cho em hết đi ôi……………

Những tiếng “a, ôi, ư, cho em” …. làm tôi thêm tò mò, xe mẹ không có nhà, chẳng lẽ là ba? nhưng ba với ai? Tôi lần bước lên lầu, cánh cửa phòng ba, mẹ khép kín, không tài nào nhìn vô trong được, những tiếng rên rĩ trong phòng ngày càng dâm tục, khiến tôi thêm tò mò, nghe kỹ vẫn không phân biệt được đó là tiếng ba, mẹ hay chị ở, anh tài xế. Chịu, nhưng tôi biết, từ lúc đó, đầu óc tôi lúc nào cũng lẫn quẩn những từ “chơi em mạnh đi anh” “ôi, đụ em đã quá” “anh nhớ chim em quá, bót không chịu được …” “á ….” “nè, anh cho em tét chim, tét đít luôn nè” “á, á…”

Truyện dành cho tuổi 17+ hay nhất tại kutublog.com

Trong phòng bỗng im lắng, tôi ríu chân trốn sau cánh cửa phòng vệ sinh, đợi một lúc, tim tôi bỗng thót lại, tôi thấy mẹ tôi cùng một thanh niên cường tráng, đẹp trai, bước ra khỏi phòng, hắn bế mẹ trên tay, miệng nút vú mẹ, mẹ tôi mắt nhắn nghiền, cong người trên tay hắn, cả hai loã lồ, không một mảnh vải che thân. Mắt tôi như hoa lên, đầu óc quay cuồng, đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh mẹ tôi ân ái, mà lại ân ái với một thanh niên trẻ đẹp, không phải là ba. Lòng tự trọng dành cho mẹ 17 năm, trong phút chốc đã tan biến thành mây khói, phải mẹ tôi đó không? phải người đàn bà 40 tuổi của cha con tôi đó chăng? nước mắt tôi chảy dài, xót cho ba, đau cho gia đình mình. Bỗng nhiên, hắng thả bà ta xuống các bậc cầu thang, họ như một cặp vũ công ăn ý, bà ta ưỡn cặp vú thật cao, hắn ngoạm lấy, ngoạm để, tay trái hắn bóp vắt vú, tay phải hắn móc chim. Tôi không còn tự chủ được nữa, lý trí chao ngã, bàn tay tôi đã rờ chim mình hồi nào không hay, chất nhờn trong người tôi cứ tràn trề, ồ ạt tuôn, nó như một bãi phù sa chưa lần khai phá. Hắn hẫy chân mẹ tôi lên thật cao, đưa miệng vào hôn hít, mẹ tôi ngày càng rên lớn, không những rên mà bà ta còn van xin hắn ban phát ân huệ. Hắn bỗng ngưng lại, rồi nói “để khi khác nha cưng, bây giờ anh phải đi, còn em cũng phải lo hàng họ” Mẹ tôi lắc đầu quầy quậy và nũng nịu “cưng ơi, anh thà giết em đi, sao lại để em ướt đũng thế này?” hắn không trả lời, mút lưỡi mẹ thật lâu, như quyến luyến lắm, mẹ bỗng đè hắn xuống, trân quý hôn cu hắn, tôi bỗng ngã quỵ, mắt hoa lên, không còn biết gì nữa…

Lúc tôi tỉnh dậy thì mẹ đã đưa tôi vô bệnh viện, bác sĩ nói tôi bị sốt cao thôi chứ không hề gì. Mẹ với đôi mắt tội lỗi nhìn tôi xót xa.

Khi được xuất viện, tôi bảo bà “con muốn gặp hắn!” “ai?” bà hỏi; “người ngủ với Mẹ khi ba đi vắng” “để làm gì?” tôi không tìm cho mình được một lý do chính đáng nên đành im lặng. “Con có biết tại sao con không cần đi làm không? vì ba con kiếm được rất nhiều tiền cho mẹ con mình không vất vả, nếu con nói với ba những chuyện xảy ra trong nhà hôm qua thì cuộc sống mẹ con mình sẽ không còn sung túc và nhàn rỗi mãi như bây giờ!” “bù lại con được gì? được một người như Mẹ có phải vậy không?” “Không, còn sẽ được nhiều hơn thế nếu con muốn!” Tôi chua xót, hoá ra, Mẹ tôi đang làm một cuộc trao đổi. Nước mắt tôi dâng tràn, chảy mãi cho đến khi hình ảnh mẹ mờ dần.

1 tháng sau, Mẹ chính thức mang hắn về nhà dùng cơm tối, Hắn là người lịch thiệp, trẻ hơn Mẹ rất nhiều và lớn hơn tôi cũng khá. Hắn như một dấu gạch nối giữa tôi và Mẹ. Hắn rất chu đáo với tôi, nhưng cái chu đáo bề trên, có khoảng cách. Cái khoảng cách đó như một nam châm hút tôi vào quỹ đạo HẮN! Sau gần 3 tuần, tôi bắt đầu có cảm tình với hắn, và không còn tụ tập với bạn bè như xưa, tôi luôn quấn theo chân hắn và Mẹ. Tôi muốn hắn là của riêng tôi. Tôi chiếm thời gian của họ cố ý ngăn cản họ gần nhau cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Hôm ấy ba gọi điện báo tàu ba đã cặp bến, mai sẽ về nhà. Tôi toan tính cho mình và hắn một buổi hẹn hò chính thức, tôi hoan hởi đi chợ, rủ hắn tới nhà nấu cơm đón Me. Đi làm về; hắn vui vẻ nhận lời, tôi và hắn ở bên nhau thật trong sáng, trong sáng đến mức tôi phát điên. Những cú đụng chạm cố ý do tôi gây ra đều bị hắn phớt lơ! Cơm gần chuẩn bị xong thì tiếng lách cách mở cửa, hắn tưởng Mẹ về nên hoạt bát hẳn lên nhưng không, ba bỗng xuất hiện nơi cửa bếp làm hắn tái người, ba ngạc nhiên đến quên chào hỏi, tôi ôm chầm lấy ba – vị cứu tinh của đời tôi – hắn thừa thải đứng một góc, tôi kéo tay ba đến gần hắn và giới thiệu “ba ơi, đây là bạn trai của con” – Chào cậu – Dạ, chào ……. Bác – Cậu tên gì? – Dạ … Khoa

Ba quay qua tôi hỏi “các con quen nhau lâu chưa?” tôi nheo mắt nhìn hắn “bao lâu rồi anh?” hắn lấy lại vẻ tự chủ, nhanh nhẩu trả lời : Dạ gần một năm nhưng … Phương không cho con tới nhà …” Ba buông nhẹ ” thế à” và quay lưng lên lầu .

“Này, hai đứa có ăn cùng ba mẹ không?” Tôi nhìn hắn, hỏi gằn “anh muốn sao? muốn là bạn trai của em hay Mẹ?” “đến nước này, tùy Phương quyết định” Cái vẻ cứng cỏi, bất cất của hắn làm tôi yếu lòng. Tôi hồ hởi nắm tay hắn đi xuống lầu . ” Con đã sửa soạn tiệc cho ba mẹ, bây giờ xin phép ba mẹ cho chúng con đi chơi “ Ba nhìn hắn nghiêm khắc hỏi “mấy giờ cậu đưa em về? “ – Dạ khoảng 10 giờ ạ – được , vậy hai đứa đi đi

Tôi nắm tay hắn đi ra, Mẹ không dám nhìn theo, nhưng tôi biết Mẹ rất khó chịu trong lòng.

– Cưng của anh, ra đây anh khám coi có mất mát gì không? Hạnh nũng nịu “sao lần này anh đi lâu thế, làm em khô héo cả rồi”

Hãy Cho Em Biết Anh Cũng Yêu Em…

Giờ đây em chỉ biết rằng trên thế gian này em chỉ cần có anh là đủ…

Và giờ này như lời anh nói, anh đang…

Em buồn, hơi buồn, ngồi ở phòng một mình, tĩnh lặng, không biết làm gì hơn là ngồi suy nghĩ. Đôi lúc em đã khóc, khóc rất nhiều, khóc vì nước mắt không biết vì sao lại rơi ra nhiều đến thế. em đang cố gắng không suy nghĩ nhưng em không thể nào điều khiển được mình nữa, càng không muốn nghĩ thì lại nghĩ đến nhiều hơn. Cái cách mà anh đối xử với người khác đôi lúc cũng tàn nhẫn lắm anh biết không? Nhưng em không có quyền trách anh mà vì đó là cuộc sống của anh, có khi nào em tồn tại trong suy nghĩ của anh? Có khi nào bất chợt anh nhớ đến em và về bên em, bỏ qua tất cả không?

Trong tình cảm hoặc là cho rất nhiều, hoặc là nhận rất nhiều. Khi mà mình yêu một ai đó và khi nghỉ rằng mình không còn ở bên người đó nữa đã làm mình ngột thở như thế nào rồi? nếu anh để í một chút thì anh sẽ biết được đau và tổn thương khác nhau như thế nào? Em đã nhủ với mình rất nhiều lần, nếu anh không yêu thương em, thì em sẽ yêu thương anh thật nhiều, đủ để cho cả hai. Nếu quá khứ chúng ta yêu nhau sâu đậm thì hiện tại chúng ta đã từng yêu nhau, nếu quá khứ tình yêu nơi anh là màu hạnh phúc thì hiện tại tình yêu nơi anh sẽ là màu của kỉ niệm. em đã hiểu…

Khi yêu anh, em đã khóc, khóc một mình nhiều lần vì sự lạnh nhạt và hờ hững của anh, đôi lúc anh có biết anh làm em tổn thương đến thế nào không? Nhưng em vẫn cứ yêu anh, em không thể giận anh quá một ngày, em cũng chẳng thể hiểu được, em dường như đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng mà giờ em chẳng biết phải làm thế nào. Em cứ nghỉ khi yêu ai đó thì hãy giành tất cả tình cảm mà mình có cho người đó, dù sau này có ra sao? Nhưng đó ko phải là tất cả, em biết người trước đã làm anh đau khổ, nhưng giờ đây anh đang ở bên em kia mà, em là em chứ đâu pải là người của quá khứ anh chứ?

Em sợ khi mình nói những lời này ra anh sẽ buồn sẽ không yêu em nữa. nhưng em không nói ra liệu anh có hiểu hay không? Có bao giờ anh hiểu cho em không hả anh? Em có thể làm tất cả vì anh, và chỉ mong anh có thể hiểu được lòng em và đáp lại tình yêu của em mà thôi, chỉ như thế là đủ.

Quãng thời gian chúng ta yêu nhau không bằng thời gian mà anh với người trước ở bên nhau, đúng không? Đôi lúc em nghĩ anh đã thật sự chưa quên được người xưa, cũng đã có lúc anh kể về chuyện của anh và “người ấy” trước đây với em, hơi buồn nhưng em vẫn cười, cố gắng bình thường vì em không muốn một điều gì đó…Tim em như đập mạnh hơn,cảm giac hơi khó chịu, lúc đó em hơi đau nhưng có lẽ là ít vì em nghỉ rằng đó chỉ là kỉ niệm còn giờ đây anh đang ở bên em, là người yêu của em mà…

Em rất muốn nắm chặt sợi dây hạnh phúc của anh và em cho thật chắc, để nó đừng bao giờ đứt rời ra, nhưng nếu một mình em thì làm sao mà níu được em cần pải có anh cùng nắm nữa, nhưng em không biết được là anh sẽ cùng em nắm chặc đến hết con đường hay không?

Em rất nhớ anh ngay cả khi ngồi kề bên em cũng rất nhớ anh, nhớ như lá nhớ cành, như ngày cần có đem, em nhớ anh nhiều như vậy đấy, nhưng không biết rằng anh có nhớ em nhiều như em nhớ anh không?

Con người anh rất hờ hững, ít quan tâm tới người khác, ngay cả người yêu của anh, anh cũng rất ít quan tâm, không biết pải người trước đã làm anh quá đau nên giờ đây anh không muốn dành sự quan tâm đến ai đó quá nhiều vì anh sợ sẽ như trước đây? Em thường tự an ủi bản thân rằng, không phải là anh không yêu em đâu, chỉ là anh đang quan tâm em, yêu thương em theo cách của anh mà thôi. Dù nó không ngọt ngào, dù đôi lúc là cay đắng nhưng em vẫn giữ cho mình một sự kiên định rằng một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng với anh biết nhường nào, rằng anh chỉ cần có em thôi, lúc đó em sẽ vượt qua tất cả để dành cho anh một tình yêu…

Có những nổi đau anh gây ra cho người khác, anh không biết nhưng anh hãy hiểu rằng: lời nói không là khói nhưng làm khóe mắt cay cay, lời nói không là dao nhưng sẽ đâm chết một ai đó không có vết máu. Em chẳng bao giờ trách cứ anh, vì khi yêu một ai đó là mình cho người ta quyền có thể làm mình đau, mình tổn thương.

oanh.nguyen077…

Bạn đang xem bài viết Đọc Truyện Hãy Để Em Ngừng Yêu Anh trên website Kichcauhocvan.net. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!