Cập nhật thông tin chi tiết về Biết Đâu Em Sẽ Gặp Lại Anh!!! mới nhất trên website Kichcauhocvan.net. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Buổi sáng đầu đông lạnh giá, gió rít qua từng khe cửa sổ. Cái lạnh đến đột ngột quá khiến nhiều người còn chưa kịp lấy quần áo ấm ra mặc. Mới hôm qua trời còn nắng nóng đến toát mồ hôi mà chỉ qua một đêm gió về đã mang theo cái lạnh lẽo của mùa đông. Co ro trong chiếc chăn mỏng, cô từ từ ló đầu ra khỏi chăn. Hôm nay là ngày nghỉ lẽ ra cô phải ngủ đến tận trưa mới đúng nhưng trời lạnh quá đã làm cô tỉnh giấc và suy nghĩ đầu tiên lóe ra trong đầu cô là phải lôi ngay chiếc chăn ấm còn gói gọn trong đầu giường . Nhìn ra ngoài cửa sổ bầu không khí âm u, lác đác còn một vài chiếc lá sót lại của mùa thu vội vã rơi xuống. “À, thì ra mùa đông đã về ” cô lẩm bẩm một mình, “Đã là mùa đông rồi sao?”.
Bỗng dưng cô thấy mình lạnh hơn khi nghĩ vể mùa đông, mùa đông năm ngoái với cô thật ấm vậy còn năm nay thì sao? Cô vốn rất thích mùa đông, thích được thách thức với cái lạnh buốt của gió đông nhưng lần này sao cô lại thấy sợ chính cái lạnh ấy. Có lẽ mùa đông năm ngoái với cô là ấm áp nhất, mùa đông đầu tiên- mùa đông cô có anh bên cạnh, nhưng đó cũng là mùa đông duy nhất cô được bên anh và có lẽ vì thế cô thấy sợ mùa đông hơn.
Cô và anh chia tay sau hơn 3năm yêu nhau. Với cô, anh là mối tình đầu, anh là người đầu tiên mang lại cho cô những ngọt ngào, những cảm giác thú vị trong tình yêu. Và ngay cả khi đã chia tay rồi, cô vẫn luôn thầm cảm ơn anh về điều đó. ‘Cô bướng bỉnh, trẻ con’ anh vẫn thường nói cô như vậy. Mỗi lần anh và cô có những cuộc tranh luận thì phần thắng vẫn thuộc về cô. Cô ghét mỗi khi anh nhường cô vì nó khiến cô có cảm giác tự ái, nhưng cô lại tức điên lên nếu như anh không nhường mà cứ phân đua với mình và thường thì khi ấy hai người sẽ lại giận nhau. Anh biết như vậy nên thường tránh để chuyện đó xảy ra và anh vẫn luôn là người hòa giải. Nhưng như thế lại càng làm cô yêu anh hơn. Có lần anh nói với cô rằng:
– Anh sẽ không bao giờ nổi giận khi em tức giận.
Cô ngước mắt nhìn anh hỏi lại:
– Sao biết em rất bướng bỉnh, ngang ngạnh mà anh lại không nổi giận?
– Vì nếu làm như thế anh sẽ đánh mất tất cả.Cô hiểu những gì anh nói, và lại tự trách mình sao cứ phải làm khổ anh như vậy, cô yêu anh cơ mà.
Cô là người khá sôi nổi nhưng lại cũng là một người sống nội tâm khép kín. Cô hay cười, hay trêu đùa mọi người nhưng ít ai có thể thấy được những tâm sự bên trong của cô. Từ bé cô đã sống như thế, không mấy khi thấy cô tâm sự với ai về những suy nghĩ trong lòng mình. Ngay cả mẹ là người hợp cô nhất nhà cũng không bao giờ được nghe những tâm sự của cô. Cô vẫn luôn giữ trong lòng tất cả mọi chuyện. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác không an toàn khi nói ra cho một ai đó biết những tâm sự của mình, cô thấy cứ để trong lòng là tốt nhất. Những buồn vui, tất cả đều được giấu kín. Trước khi yêu anh cô vẫn nghĩ rằng chắc khi nào có người yêu cô sẽ tâm sự tất cả với người ấy. Nhưng không như vậy, có rất nhiều điều cô vẫn không thể nói với anh. Cũng nhiều lần anh nói với cô:
– Em không nói ra những suy nghĩ trong lòng mình cho anh biết thì tránh sao những lúc anh làm em buồn, em tủi thân.
Đúng vậy cũng nhiều lần anh vô tình làm cho cô buồn, cô giận nhưng anh lại chẳng thể hiểu vì sao cô giận anh. Anh luôn cố gắng tìm mọi cách để cô có thể mở lòng với anh hơn. Nhưng sao cô vẫn không thể nói ra. Cô vẫn biết tình yêu cần phải có sự chia sẻ nhưng cô lại sợ nếu cô nói ra sẽ làm cho anh buồn hơn. Ở bên anh cô thấy mình như bé nhỏ đi rất nhiều, cô muốn được nũng nịu anh, thích được vặn vẹo lại lời anh nói, thích hỏi những câu hỏi ngốc nghếch để được nghe anh trả lời theo cái cách ngốc nghếch của cô. Cô luôn trân trọng tình yêu của cô và anh, cô coi đó là tình yêu đẹp và thiêng liêng nhưng sao lúc nào cô cũng thấy nó mong manh. Cô gọi tình yêu của mình là tình yêu pha lê – đẹp nhưng dễ vỡ. Bên anh cô hay thủ thỉ:
– Anh này, anh có biết vì sao những mối tình đầu thường rất dễ tan vỡ không?
– Tình yêu cũng là một trải nghiệm kì diệu của cuộc sống. Tình đầu dễ vỡ vì có lẽ họ chưa biết cách giữ tình yêu cho mình.– Thế có nghĩa là phải yêu đến lần thứ hai họ mới biết cách để giữ tình yêu, và… em cũng vậy sao?
Anh khẽ lườm, cốc nhẹ lên trán:
– Em ngốc!Cô vênh mặt bướng bỉnh
– Có anh ngốc thì có ấy.
Anh ôm cô vào lòng, lại thơm nhẹ lên vầng trán:
– Em yêu ngốc! Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh đâu. Nếu như em chưa giữ được tình yêu của mình thì anh sẽ giữ nó thay em. Anh sẽ buộc chặt nó vào tay mình để không cho nó chạy mất, để em mãi mãi bên anh.
Cô cười tinh nghịch:
– Sao lại để anh vất vả một mình như vậy được, em sẽ giữ nó cùng anh.
Nghe anh nói cô thấy yên tâm hơn rất nhiều, yên tâm vì anh sẽ không bao giờ để mất cô cũng như cô sẽ giữ chặt tình yêu bên mình. Nhưng cuộc sống có mấy khi được như ta mong đợi.
Trời mỗi lúc một lạnh hơn, ở trong nhà mà vẫn thấy lạnh cóng tay chân, cô không còn muốn ra khỏi chăn, vẫn cứ cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, cũng như lúc này đây cô không thể nào thoát khỏi những suy nghĩ về anh khi chợt nhận ra mùa đông này cô không có anh bên cạnh. Cô cố gắng giấu chặt đôi bàn tay mình vào trong chăn. Bao giờ cũng thế, chỉ cần hơi lạnh là đôi bàn tay cô đã lạnh giá, cóng lại không thể làm gì được. Nhưng bàn tay anh thì khác, lúc nào cũng ấm áp. Mỗi khi bên anh đôi bàn tay lạnh giá của cô lại được nằm gọn trong đôi bàn tay ấm áp của anh. Có lần cô hỏi anh:
– Sao mùa đông tay em cứ lạnh cóng đi mà tay anh vẫn ấm thế nhỉ?
– Vì đôi bàn tay anh phải ấm để còn sưởi ấm cho đôi bàn tay em chứ sao, em ngốc!
Cô khẽ mỉm cười ngả đầu vào lòng anh, để lại được anh ôm thật chặt. Cô thấy mình hạnh phúc. Khi bên anh cô có cảm giác như những cơn gió lạnh của mùa đông không còn dám lại gần cô vì cô thấy ấm, ấm vô cùng, ấm trong tình yêu mà anh dành cho cô.
Mùa đông năm nay tay cô cũng lạnh nhưng không còn được sưởi ấm bởi đôi bàn tay anh nữa rồi. Nhìn xuống đôi bàn tay mình đang co quắp trong chiếc chăn, bỗng nước mắt cô trào ra, cô nhớ anh. Từ ngày chia tay chưa một ngày nào cô không nhớ về anh. Hình ảnh về anh vẫn cứ hiện rõ trong đầu cô, nó như một chiếc phông nền cho tất cả những việc làm hằng ngày của cô, lúc đậm lúc nhạt. Cô cố gắng quên anh đi để bắt đầu một cuộc sống mới nhưng cô không thể nào làm được, càng cố quên, cô càng thấy nhớ anh vô cùng. Mỗi lần nhớ anh cô chỉ biết tìm một chỗ thất an toàn để khóc, để mặc sức nhớ về anh. Và lại chẳng ai biết cô buồn, nhiều người còn thắc mắc sao cô chia tay người yêu mà vẫn vui vẻ như vậy, vì có ai thấy những lúc cô khóc khi nhớ anh đâu mà vẫn chỉ thấy cô cười nói, trêu đùa. Cô vẫn vậy, vẫn như một con ốc núp sau một vỏ cứng, và nếu như cái vỏ cứng ấy không vỡ ra thì chẳng ai biết được bên trong ốc rất mềm. Cô cũng vậy sẽ chẳng ai hiểu được cô. Cả anh nữa, cũng không bao giờ anh có thể hiểu nổi cô vì có bao giờ cô nói với anh đâu.
Chia tay, anh cũng không còn tìm gặp hay liên lạc với cô như trước kia nữa. Và như thế cô thấy buồn hơn khi nghĩ rằng anh quên cô rồi, lại trách móc, lại giận hờn, lại khóc. Nhiều lúc nhớ anh cô chỉ muốn gọi ngay cho anh nhưng lại không dám, tin nhắn cứ viết rồi lại xóa không dám gửi. Có đôi lần nhớ anh quá cô đòi gặp anh bằng được. Và mỗi lần như thế anh đều vội vã đến gặp cô, đôi khi còn bỏ dở cả công việc của mình. Anh vẫn còn yêu cô cũng như cô vẫn rất yêu anh vậy nhưng không ai nói với ai. Lần nào cũng vậy trước khi gặp anh cô cũng có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhiều điều muốn hỏi anh nhưng không bao giờ cô nói được. Đến gặp anh, trông thấy anh cô chỉ muốn chạy tới ôm lấy anh để lại được anh ôm cô chặt như ngày xưa, để lại được anh xiết lấy đôi bàn tay mình. Nhưng sao cổ họng cô cứ nghẹn lại không thể nói nên lời. Cô im lặng, anh cũng im lặng. Cô sợ khoảnh khắc ấy, và cô luôn cố gắng xua tan bầu không khí ấy bằng câu nói:
– Mình về đi anh!
Anh khẽ gật đầu mắt trùng xuống:
– Ừ, để anh đưa em về
Đúng là chưa một lần nào anh từ chối những đòi hỏi đỏng đảnh của cô, và lúc này cũng thế, cô muốn gì anh cũng sẽ làm theo. Nhưng lần này cô chỉ mong anh đừng nhường cô nữa, muốn được nghe anh nói, nói gì cũng được nhưng sao anh vẫn cứ lặng lẽ. Họ lại ra về trong sự tiếc nuối chưa nói được những suy nghĩ trong lòng. Và cuối cùng cô vẫn phải chấp nhận một điều rằng hai người chia tay, chia tay mãi mãi. Mãi mãi cô không thể nói ra được với anh những điều trong lòng mình, dù đã chia tay nhưng cô vẫn muốn nói. Nhưng tất cả đều là sự câm lặng.
Gió lạnh lại về, từng cơn gió vô tình thổi mạnh vào trong trái tim lạnh giá của cô, để mặc cho nước mắt tuôn rơi trên gò má. Bỗng nhiên cô muốn ra ngoài, muốn được cái lạnh giá ngoài trời làm đóng băng trái tim cô đi, để cô không còn phải nhớ về anh nữa. Bước chân ra khỏi căn phòng ấm, cô cảm nhận được gió lạnh biết chừng nào, lang thang trên con phố nhỏ vô mục đích. Bất chợt cô nhận thấy cô đang bước đi trên chính con đường mà anh và cô vẫn thường đi bên nhau. Cũng đã lâu rồi cô không qua con đường này, con đường vẫn vậy không thay đổi.
Bỗng lại một cơn gió lạnh, cô khẽ mỉm cười kịp ngăn dòng nước mắt đang trào ra. Một ý nghĩ làm cô thấy vui “Biết đâu em sẽ lại gặp anh trên con đường này, biết đâu anh đang đi bên đầu đường kia tiến về phía em thì sao”. Bước chân cô như vội vã hơn trong niềm hi vọng nhỏ nhoi. Cô ngỡ như anh đang ở đâu đó gần cô. Cô phải tìm anh, chỉ có anh mới làm ấm trái tim lạnh giá của cô lúc này, chỉ có anh mới lau khô được làn nước đang ướt nhòe trên mi. Cơn gió lạnh đầu đông vẫn thổi mạnh…
Tình yêu cũng như một quả bóng bay, chỉ cần ta vô tình để tuột khỏi tay thì dù có cố gắng đến mấy ta cũng không thể nào lấy lại được. Và có lẽ chỉ khi đứng nhìn nó từ từ bay xa, xa mãi ta mới thực sự thấy thiếu vắng và nuối tiếc.
Biết Đâu Em Sẽ Gặp Lại Anh
Buổi sáng đầu đông lạnh giá, gió rít qua từng khe cửa sổ. Cái lạnh đến đột ngột quá khiến nhiều người còn chưa kịp lấy quần áo ấm ra mặc. Mới hôm qua trời còn nắng nóng đến toát mồ hôi mà chỉ qua một đêm gió về đã mang theo cái lạnh lẽo của mùa đông. Co ro trong chiếc chăn mỏng, cô từ từ ló đầu ra khỏi chăn. Hôm nay là ngày nghỉ lẽ ra cô phải ngủ đến tận trưa mới đúng nhưng trời lạnh quá đã làm cô tỉnh giấc và suy nghĩ đầu tiên lóe ra trong đầu cô là phải lôi ngay chiếc chăn ấm còn gói gọn trong tủ . Nhìn ra ngoài cửa sổ bầu không khí âm u, lác đác còn một vài chiếc lá sót lại của mùa thu vội vã rơi xuống. “À, thì ra mùa đông đã về ” cô lẩm bẩm một mình, “Đã là mùa đông rồi sao?”.
Bỗng dưng cô thấy mình lạnh hơn khi nghĩ vể mùa đông, mùa đông năm ngoái với cô thật ấm vậy còn năm nay thì sao? Cô vốn rất thích mùa đông, thích được thách thức với cái lạnh buốt của gió đông nhưng lần này sao cô lại thấy sợ chính cái lạnh ấy. Có lẽ mùa đông năm ngoái với cô là ấm áp nhất, mùa đông đầu tiên- mùa đông cô có anh bên cạnh, nhưng đó cũng là mùa đông duy nhất cô được bên anh và có lẽ vì thế cô thấy sợ mùa đông hơn.
Cô và anh chia tay sau một năm yêu nhau. Với cô, anh là mối tình đầu, anh là người đầu tiên mang lại cho cô những ngọt ngào, những cảm giác thú vị trong tình yêu. Và ngay cả khi đã chia tay rồi, cô vẫn luôn thầm cảm ơn anh về điều đó. ‘Cô bướng bỉnh, trẻ con’ anh vẫn thường nói cô như vậy. Mỗi lần anh và cô có những cuộc tranh luận thì phần thắng vẫn thuộc về cô. Cô ghét mỗi khi anh nhường cô vì nó khiến cô có cảm giác tự ái, nhưng cô lại tức điên lên nếu như anh không nhường mà cứ phân đua với mình và thường thì khi ấy hai người sẽ lại giận nhau. Anh biết như vậy nên thường tránh để chuyện đó xảy ra và anh vẫn luôn là người hòa giải. Nhưng như thế lại càng làm cô yêu anh hơn. Có lần anh nói với cô rằng:
– Anh sẽ không bao giờ nổi giận khi em tức giận.
Cô ngước mắt nhìn anh hỏi lại:
– Sao biết em rất bướng bỉnh, ngang ngạnh mà anh lại không nổi giận?
– Vì nếu làm như thế anh sẽ đánh mất tất cả.
Cô hiểu những gì anh nói, và lại tự trách mình sao cứ phải làm khổ anh như vậy, cô yêu anh cơ mà.
Cô là người khá sôi nổi nhưng lại cũng là một người sống nội tâm khép kín. Cô hay cười, hay trêu đùa mọi người nhưng ít ai có thể thấy được những tâm sự bên trong của cô. Từ bé cô đã sống như thế, không mấy khi thấy cô tâm sự với ai về những suy nghĩ trong lòng mình. Ngay cả mẹ là người hợp cô nhất nhà cũng không bao giờ được nghe những tâm sự của cô. Cô vẫn luôn giữ trong lòng tất cả mọi chuyện. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác không an toàn khi nói ra cho một ai đó biết những tâm sự của mình, cô thấy cứ để trong lòng là tốt nhất. Những buồn vui, tất cả đều được giấu kín. Trước khi yêu anh cô vẫn nghĩ rằng chắc khi nào có người yêu cô sẽ tâm sự tất cả với người ấy. Nhưng không như vậy, có rất nhiều điều cô vẫn không thể nói với anh. Cũng nhiều lần anh nói với cô:
– Em không nói ra những suy nghĩ trong lòng mình cho anh biết thì tránh sao những lúc anh làm em buồn, em tủi thân.
Đúng vậy cũng nhiều lần anh vô tình làm cho cô buồn, cô giận nhưng anh lại chẳng thể hiểu vì sao cô giận anh. Anh luôn cố gắng tìm mọi cách để cô có thể mở lòng với anh hơn. Nhưng sao cô vẫn không thể nói ra. Cô vẫn biết tình yêu cần phải có sự chia sẻ nhưng cô lại sợ nếu cô nói ra sẽ làm cho anh buồn hơn. Ở bên anh cô thấy mình như bé nhỏ đi rất nhiều, cô muốn được nũng nịu anh, thích được vặn vẹo lại lời anh nói, thích hỏi những câu hỏi ngốc nghếch để được nghe anh trả lời theo cái cách ngốc nghếch của cô. Cô luôn trân trọng tình yêu của cô và anh, cô coi đó là tình yêu đẹp và thiêng liêng nhưng sao lúc nào cô cũng thấy nó mong manh. Cô gọi tình yêu của mình là tình yêu pha lê – đẹp nhưng dễ vỡ. Bên anh cô hay thủ thỉ:
– Anh này, anh có biết vì sao những mối tình đầu thường rất dễ tan vỡ không?
– Tình yêu cũng là một trải nghiệm kì diệu của cuộc sống. Tình đầu dễ vỡ vì có lẽ họ chưa biết cách giữ tình yêu cho mình.
– Thế có nghĩa là phải yêu đến lần thứ hai họ mới biết cách để giữ tình yêu, và… em cũng vậy sao?
Anh khẽ lườm, cốc nhẹ lên trán:
– Em ngốc!
Cô vênh mặt bướng bỉnh
– Có anh ngốc thì có ấy.
Anh ôm cô vào lòng, lại thơm nhẹ lên vầng trán:
– Em yêu ngốc! Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh đâu. Nếu như em chưa giữ được tình yêu của mình thì anh sẽ giữ nó thay em. Anh sẽ buộc chặt nó vào tay mình để không cho nó chạy mất, để em mãi mãi bên anh.
Cô cười tinh nghịch:
– Sao lại để anh vất vả một mình như vậy được, em sẽ giữ nó cùng anh.
Nghe anh nói cô thấy yên tâm hơn rất nhiều, yên tâm vì anh sẽ không bao giờ để mất cô cũng như cô sẽ giữ chặt tình yêu bên mình. Nhưng cuộc sống có mấy khi được như ta mong đợi.
Trời mỗi lúc một lạnh hơn, ở trong nhà mà vẫn thấy lạnh cóng tay chân, cô không còn muốn ra khỏi chăn, vẫn cứ cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, cũng như lúc này đây cô không thể nào thoát khỏi những suy nghĩ về anh khi chợt nhận ra mùa đông này cô không có anh bên cạnh. Cô cố gắng giấu chặt đôi bàn tay mình vào trong chăn. Bao giờ cũng thế, chỉ cần hơi lạnh là đôi bàn tay cô đã lạnh giá, cóng lại không thể làm gì được. Nhưng bàn tay anh thì khác, lúc nào cũng ấm áp. Mỗi khi bên anh đôi bàn tay lạnh giá của cô lại được nằm gọn trong đôi bàn tay ấm áp của anh. Có lần cô hỏi anh:
– Sao mùa đông tay em cứ lạnh cóng đi mà tay anh vẫn ấm thế nhỉ?
– Vì đôi bàn tay anh phải ấm để còn sưởi ấm cho đôi bàn tay em chứ sao, em ngốc!
Cô khẽ mỉm cười ngả đầu vào lòng anh, để lại được anh ôm thật chặt. Cô thấy mình hạnh phúc. Khi bên anh cô có cảm giác như những cơn gió lạnh của mùa đông không còn dám lại gần cô vì cô thấy ấm, ấm vô cùng, ấm trong tình yêu mà anh dành cho cô.
Mùa đông năm nay tay cô cũng lạnh nhưng không còn được sưởi ấm bởi đôi bàn tay anh nữa rồi. Nhìn xuống đôi bàn tay mình đang co quắp trong chiếc chăn, bỗng nước mắt cô trào ra, cô nhớ anh. Từ ngày chia tay chưa một ngày nào cô không nhớ về anh. Hình ảnh về anh vẫn cứ hiện rõ trong đầu cô, nó như một chiếc phông nền cho tất cả những việc làm hằng ngày của cô, lúc đậm lúc nhạt. Cô cố gắng quên anh đi để bắt đầu một cuộc sống mới nhưng cô không thể nào làm được, càng cố quên, cô càng thấy nhớ anh vô cùng. Mỗi lần nhớ anh cô chỉ biết tìm một chỗ thất an toàn để khóc, để mặc sức nhớ về anh. Và lại chẳng ai biết cô buồn, nhiều người còn thắc mắc sao cô chia tay người yêu mà vẫn vui vẻ như vậy, vì có ai thấy những lúc cô khóc khi nhớ anh đâu mà vẫn chỉ thấy cô cười nói, trêu đùa. Cô vẫn vậy, vẫn như một con ốc núp sau một vỏ cứng, và nếu như cái vỏ cứng ấy không vỡ ra thì chẳng ai biết được bên trong ốc rất mềm. Cô cũng vậy sẽ chẳng ai hiểu được cô. Cả anh nữa, cũng không bao giờ anh có thể hiểu nổi cô vì có bao giờ cô nói với anh đâu.
Chia tay, anh cũng không còn tìm gặp hay liên lạc với cô như trước kia nữa. Và như thế cô thấy buồn hơn khi nghĩ rằng anh quên cô rồi, lại trách móc, lại giận hờn, lại khóc. Nhiều lúc nhớ anh cô chỉ muốn gọi ngay cho anh nhưng lại không dám, tin nhắn cứ viết rồi lại xóa không dám gửi. Có đôi lần nhớ anh quá cô đòi gặp anh bằng được. Và mỗi lần như thế anh đều vội vã đến gặp cô, đôi khi còn bỏ dở cả công việc của mình. Anh vẫn còn yêu cô cũng như cô vẫn rất yêu anh vậy nhưng không ai nói với ai. Lần nào cũng vậy trước khi gặp anh cô cũng có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhiều điều muốn hỏi anh nhưng không bao giờ cô nói được. Đến gặp anh, trông thấy anh cô chỉ muốn chạy tới ôm lấy anh để lại được anh ôm cô chặt như ngày xưa, để lại được anh xiết lấy đôi bàn tay mình. Nhưng sao cổ họng cô cứ nghẹn lại không thể nói nên lời. Cô im lặng, anh cũng im lặng. Cô sợ khoảnh khắc ấy, và cô luôn cố gắng xua tan bầu không khí ấy bằng câu nói:
– Mình về đi anh!
Anh khẽ gật đầu mắt trùng xuống:
– Ừ, để anh đưa em về
Đúng là chưa một lần nào anh từ chối những đòi hỏi đỏng đảnh của cô, và lúc này cũng thế, cô muốn gì anh cũng sẽ làm theo. Nhưng lần này cô chỉ mong anh đừng nhường cô nữa, muốn được nghe anh nói, nói gì cũng được nhưng sao anh vẫn cứ lặng lẽ. Họ lại ra về trong sự tiếc nuối chưa nói được những suy nghĩ trong lòng. Và cuối cùng cô vẫn phải chấp nhận một điều rằng hai người chia tay, chia tay mãi mãi. Mãi mãi cô không thể nói ra được với anh những điều trong lòng mình, dù đã chia tay nhưng cô vẫn muốn nói. Nhưng tất cả đều là sự câm lặng.
Gió lạnh lại về, từng cơn gió vô tình thổi mạnh vào trong trái tim lạnh giá của cô, để mặc cho nước mắt tuôn rơi trên gò má. Bỗng nhiên cô muốn ra ngoài, muốn được cái lạnh giá ngoài trời làm đóng băng trái tim cô đi, để cô không còn phải nhớ về anh nữa. Bước chân ra khỏi căn phòng ấm, cô cảm nhận được gió lạnh biết chừng nào, lang thang trên con phố nhỏ vô mục đích. Bất chợt cô nhận thấy cô đang bước đi trên chính con đường mà anh và cô vẫn thường đi bên nhau. Cũng đã lâu rồi cô không qua con đường này, con đường vẫn vậy không thay đổi.
Bỗng lại một cơn gió lạnh, cô khẽ mỉm cười kịp ngăn dòng nước mắt đang trào ra. Một ý nghĩ làm cô thấy vui “Biết đâu em sẽ lại gặp anh trên con đường này, biết đâu anh đang đi bên đầu đường kia tiến về phía em thì sao”. Bước chân cô như vội vã hơn trong niềm hi vọng nhỏ nhoi. Cô ngỡ như anh đang ở đâu đó gần cô. Cô phải tìm anh, chỉ có anh mới làm ấm trái tim lạnh giá của cô lúc này, chỉ có anh mới lau khô được làn nước đang ướt nhòe trên mi. Cơn gió lạnh đầu đông vẫn thổi mạnh…
Tình yêu cũng như một quả bóng bay, chỉ cần ta vô tình để tuột khỏi tay thì dù có cố gắng đến mấy ta cũng không thể nào lấy lại được. Và có lẽ chỉ khi đứng nhìn nó từ từ bay xa, xa mãi ta mới thực sự thấy thiếu vắng và nuối tiếc.
Em Muốn Gặp Lại Anh Để Biết Sao Anh Lại Im Lặng Như Thế
“Đừng bắt tôi đợi quá lâu, bởi khi tôi có thứ bạn cần cũng có thể là lúc tôi rời xa bạn”. Em từng nghe đâu đó câu nói này và giờ nghĩ thật đúng với mình. Em và anh quen nhau qua Facebook, là anh chủ động làm quen trước, sau những lần trò chuyện bằng tin nhắn anh xin số điện thoại của em, rất lâu sau đó em mới cho anh số điện thoại. Ban đầu anh chỉ gọi cho em vào thứ bảy hoặc chủ nhật bởi đó là ngày nghỉ, không ảnh hưởng tới công việc.
Những câu chuyện cứ thế tiếp diễn và ngày càng nhiều cuộc gọi hơn, chúng mình cùng huyện, chỉ khác xã nên tết năm đó về anh có qua nhà em chơi. Rồi mỗi lần đi công tác về anh lại hẹn gặp. Chúng ta từ thế giới ảo bước ra thực tế nhưng thực sự rất nghiêm túc. Sau những câu chuyện dường như đã hiểu nhau hơn, không còn kiểu hỏi han, cưa cẩm xã giao nữa, có thể tranh luận một vấn đề từ tối đến sáng, em có thể nghe anh nói hàng giờ và ngược lại, câu chuyện dài tưởng như sẽ không có hồi kết.
Từ khi quen nhau, chỉ là quen thế thôi nhưng anh chưa từng bỏ qua một ngày lễ tết nào để quên chúc mừng em dù chỉ là một cuộc điện thoại. Sự quan tâm của anh dành cho em có một chút của một chàng trai muốn quan tâm tới cô gái họ đang để ý, có một chút của một người bề trên đang nhìn nhận xem em là con người như thế nào và có rất nhiều sự thân thiện thoải mái ở đó – thứ mà em chẳng bao giờ có được với bất cứ mối quan hệ ảo nào.
Thế rồi sau vài tháng nói chuyện qua điện thoại, qua hai lần gặp nhau (vì anh công tác khác tỉnh, em làm việc ở quê) anh ngỏ lời muốn đi lại, tìm hiểu em. Đối với bản thân em lúc đó cũng đoán trước được ý của anh nhưng rồi cũng chỉ mới gặp nhau có hai lần, em còn chưa thực sự biết được con người anh về tính cách, gia đình, các mối quan hệ khác… nên chưa đồng ý dù cho trong lòng cũng có chút rung động, quan tâm. Em muốn có thêm thời gian để hiểu hơn về con người anh bởi ở anh có rất nhiều điểm em cần tìm hiểu như: Tại sao một người có tài, ngoại hình ổn, công việc ổn định mà tuổi cao rồi vẫn chưa lấy vợ (anh lúc đó 34 tuổi).
Khi nói chuyện anh thi thoảng có nói tục, nói đến các vấn đề tế nhị và nhạy cảm của giới tính, thái độ của anh có vẻ trịch thượng, hơi kiêu và không phải người lịch thiệp. Dù khá vui tính nhưng anh cũng chững chạc, nghiêm túc và có nhiều điểm hợp với tính cách của em. Lúc em từ chối cứ nghĩ anh sẽ bỏ cuộc nhưng rồi thời gian trôi qua, những câu chuyện càng thân thiện hơn, nhiều hơn, thường xuyên hơn, gần như ngày nào cũng nói chuyện với nhau. Thời gian này kéo dài khoảng gần một năm.
Mặc dù anh đi công tác xa nhưng cứ về quê là sẽ hẹn gặp hoặc lên nhà thăm em thường xuyên. Em đã xuống nhà anh chơi và sau đó những câu chuyện còn nhiều hơn, thân thiện hơn. Em từ chỗ còn suy nghĩ nhiều đã dần dần gần như đồng ý bởi sự chân thành của anh, bởi nghĩ không có ai trên đời này là toàn diện cả. Hơn hết em đã thực sự cảm thấy rung động nhưng anh vẫn chưa nói gì thêm ngoài sự quan tâm, thân thiện và thoải mái như thế.
Em bắt đầu cảm thấy nhớ, thấy cần anh hơn trước và đặt nhiều hy vọng vào mối quan hệ này, thực sự nghiêm túc bởi em nghĩ anh cũng có tuổi rồi, không thể làm gì để cả anh và em phải mất thời gian. Rồi chỉ trong khoảng một tháng, những cuộc gọi hỏi thăm tâm sự của anh ít dần nhưng nội dung câu chuyện vẫn bình thường, thậm chí còn có vẻ quan tâm hơn. Khi em tỏ ra trách vì ít gọi điện thì anh nói do công việc bận rộn quá, em lại hoàn toàn thông cảm.
Biết công việc của anh và tin anh tuyệt đối, em muốn tạo một cảm giác yên tâm cho anh công tác vì anh là bộ đội, em không gọi điện và nhắn tin cho anh nhiều, sợ làm phiền anh. Sau vài ngày không gọi, anh nói với em cần thời gian suy nghĩ để lấy lại trạng thái cân bằng và tỉnh táo. Lúc này em đã có linh cảm không lành nhưng vẫn hy vọng và tin vào tình cảm suốt thời gian qua vun đắp bởi khi đã xác định với anh thì em đã bỏ qua những mối quan hệ khác dù tốt đến mấy.
Qua tìm hiểu em biết anh đã quyết định lấy vợ, một chị gần nhà và theo như em biết có vẻ anh cũng phải suy nghĩ mãi mới lựa chọn và quyết định. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt em, em khóc ngon lành ở quán cà phê. Em rất muốn đứng trước anh để kiểm chứng nguồn tin, để nghe chính anh nói ra sự thật, để anh xác định rằng thời gian qua em đã có vị trí như thế nào, tại sao đã quyết định lấy vợ rồi vẫn còn quan tâm để em hy vọng và đặt niềm tin như thế.
Thực lòng em vẫn hy vọng anh sẽ tự gọi lại cho em và nói hết sự thật nhưng rồi anh làm em thất vọng bởi sự im lặng tuyệt đối. Em đau khổ, buồn bã, có lúc nỗi đau như cào lên, nghẹn lại, nước mắt cứ thế chảy ra mà nỗi buồn chưa hề vơi đi. Em chấp nhận mất anh, đau khổ nhưng em không giận, không oán, chỉ buồn tủi cho mình. Em muốn gặp lại anh để hỏi những câu còn dang dở, để biết tại sao anh im lặng như thế, dù không thể đến với nhau cũng có thế là người quen, mà sao nỡ như chưa từng quen biết.
Em biết, có thể mình đã mất anh vì đã để anh chờ quá lâu để có một câu trả lời. Chắc mất anh cũng do em một phần. Chúc anh hạnh phúc!
Thời Gian Sẽ Cho Em Biết Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu…
Em thân mến!
Trong tình yêu thì hai người yêu nhau “tuy hai mà một, tuy một mà hai”. Có nghĩa là mặc dù trái tim có cùng chung nhịp đập, cùng nhìn về một hướng nhưng dù sao mỗi người vẫn là một cá thể riêng biệt, có những bản sắc, giá trị cũng như nhiều điểm riêng biệt khác. Chính điều đó tạo nên sự độc lập, tự chủ cũng như sự thu hút, hấp dẫn giữa hai người.
Bạn trai em là một người rất tốt, tình cảm bạn ấy dành cho em là vô cùng chân thành nhưng có lẽ cách mà bạn ấy thể hiện tình yêu chưa hợp lý. Sự quan tâm, chia sẻ quá mức của bạn ấy đôi khi khiến em cảm thấy nhàm chán, ngột ngạt, phiền phức và muốn thoát ra ngoài. Nếu như lúc đó em có thể nhìn nhận vấn đề một cách khách quan, không để cảm xúc lấn át lý trí, để nhìn nhận ra không có gì hoàn hảo, tình yêu và bạn trai em cũng như vậy và trân trọng những điểm đáng quý của bạn ấy, trân trọng tình yêu của hai người và khéo léo chia sẻ những suy nghĩ cảm xúc của bản thân để bạn trai điều chỉnh những hành vi chưa hợp lý của mình thay vì việc vội vàng, hấp tấp đề nghị chia tay thì có lẽ bạn trai sẽ không bị tổn thương và em cũng không phải hối tiếc như lúc này.
Không khi nào là muộn cả, nếu em còn nhớ, còn tiếc nuối, còn cảm thấy hụt hẫng, còn yêu bạn ấy và muốn tiếp tục mối quan hệ này thì có lẽ không còn cách nào khác là em phải thẳng thắn thừa nhận những sai lầm của bản mình và chia sẻ với bạn ấy những tâm tư, tình cảm, mong muốn của bản thân để bạn ấy hiểu. Tin rằng nếu thực sự yêu em, bạn ấy sẽ tha thứ và cho tình yêu của hai người thêm một cơ hội.
Ở độ tuổi của em, việc nảy sinh nhu cầu tìm hiểu, yêu đương là điều tất yếu. Điều quan trọng là em có ý thức chuẩn bị cho mình những kiến thức, kĩ năng về tình yêu, sức khỏe sinh sản, tình dục để phòng tránh những nguy cơ không mong muốn (quan hệ tình dục trước hôn nhân, mang thai ngoài ý muốn, mắc phải những bệnh lây qua đường tình dục, phá thai….) và vẫn dành thời gian quan tâm, chú ý học tập cũng như các mối quan hệ khác để không làm ảnh hưởng đến tương lai sau này khi đó em sẽ không có những dằn vặt day dứt vì cảm thấy mình chưa làm tròn trách nhiệm của người con ngoan trong gia đình với sự tin yêu của bố mẹ
Thân chào em!
Tư vấn bởi chuyên gia VOV Cửa Sổ Tình Yêu 1900.6802
1900.6802 Tư vấn trực tiếp Tâm lý, Tình yêu, Hôn nhân, Giới tính, Sức khỏe sinh sản, Sức khỏe tình dục.
Bạn đang xem bài viết Biết Đâu Em Sẽ Gặp Lại Anh!!! trên website Kichcauhocvan.net. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!